Chùm thơ tình âm dương cách biệt, nhớ người yêu đã mất

Tuyển chọn những bài thơ tình âm dương cách biệt hay nhất. Đó là những vần thơ thể hiện tâm trạng nhớ thương về người yêu, người tình đã mất.

Những bài thơ tình âm dương cách biệt, nhớ người yêu đã mất
Thơ nhớ người yêu đã mất (ảnh: internet)

THƠ LỤC BÁT: CÁCH TRỞ

Tác giả: Vanessa Le

Vẳng nghe ở dưới mộ sâu
Tiếng ai than khóc âu sầu vấn vương
Hay lòng như luống còn thương
Luyến lưu gót nhỏ thắp hương gửi tình
Khói bay vờn tỏa hiển linh
Thoảng trong hoang vắng điệu tình trổi lên
Nhớ xưa một thuở kề bên
Trao nhau hẹn ước đợi nên duyên đời
Ngỡ duyên cầm sắc tuyệt vời
Nào ngờ mây phủ bầu trời tiếc thương
Đớn đau cách trở khôn lường
Duyên không đổ bến yêu đương ngỡ ngàng
Tình xa dẫu chẳng phụ phàng
Âm dương ngăn cách lỡ làng đắng cay
Xót thay con tạo an bày
Chia uyên rẻ thúy thương thay một đời
Biệt ly sanh tử số trời
Nhân sinh một kiếp ai dời được chăng?

THƠ LỤC BÁT: HOANG LẠNH

Thơ: Trang Kiệt

Mồ hoang cỏ lạnh bơ vơ
Em ơi nằm đó chờ chi nữa mà
Anh giờ đây đã khuất xa
Tình xưa bao thuở đậm đà còn đâu
Anh nay cỏ đã xanh màu
Về đi em hỡi đớn đau được gì
Hãy an vui để anh đi
Đời anh mây gió chỉ là hư vô
Đôi ta bao thuở ngọt ngào
Nhưng là phận số anh nào muốn đâu
Trời xanh chia rẽ đôi đầu
Nên mình xa cách riêng sầu em mang
Giờ anh khuất nẻo mây ngàn
Cho em chua xót lỡ làng xuân xanh
Anh đi mà dạ chẳng đành
Thương em côi cút lặng thầm mồ hoang.

Thơ tình người yêu mất
Thơ tình buồn: âm – dương cách biệt (ảnh: internet)

THƠ LỤC BÁT: NGỠ EM VỀ

Thơ: Trang Kiệt

Hoài nhung nhớ bóng hình em
Dẫu đà yên nghỉ êm đềm mồ hoang
Canh khuya thức giấc bàng hoàng
Ngỡ em về lại…đôi hàng lệ rơi
Tim đau khắc khoải muôn đời
Em xa khuất để lại trời nhớ thương
Nhớ nhung suốt những canh trường
Về bên giấc mộng…âm dương nhói lòng
Giờ này giữa chốn hư không
Xin dâng lên nén nhang lòng tiễn đưa
Lòng đau đớn…nói sao vừa
Sao trời đành đoạn đưa em lìa đời
Bây giờ lặng lẽ cút côi
Mình anh chiếc bóng rã rời xác thân
Từng đêm cứ mãi âm thầm
Lặng trong nhung nhớ đầm đìa mắt môi…

THƠ LỤC BÁT: BÊN NẤM MỒ XANH

Thơ: Trang Kiệt

Con khờ dại dắt trên tay
Em về thăm lại chốn đây anh nằm
Hồn trơ xác lạnh bao năm
Âm dương cách biệt âm thầm nhớ nhung
Tình ta cách biệt muôn trùng
Bao ân ái đó đã cùng theo anh
Bỏ em lạc nẻo hồn quanh
Con thơ nhỏ dại tập tành gọi Ba
Em đau nước mắt nhạt nhòa
Đôi dòng lệ rớt…vỡ òa trong tim
Lòng chua xót…nặng nỗi niềm
Đưa con thơ lại về tìm thăm anh
Giờ đây chỉ thấy mồ xanh
Yêu thương khắc khoải giờ thành xót xa .
Tháng năm cách trở quan hà
Ôm con thơ dại mà lòng đớn đau..

Thơ tâm trạng bên mộ người yêu
Thơ tâm trạng bên mộ người yêu (ảnh: internet)

BÀI THƠ: VĨNH CÁCH..

Tác giả: Phương Tâm

Em đang sống những ngày buồn tẻ
Không có anh chia sẻ buồn vui
Âm dương cách biệt đôi nơi
Người ơi sao nỡ trọn đời xa em
Nhớ anh lắm lệ hoen đôi mắt
Trong lòng em réo rắt nỗi đau
Thế là mãi mãi mất nhau
Gối chăn lạnh lẽo đêm thâu đếm giờ
Ta từng đã ước mơ nhiều lắm
Được bên nhau duyên thắm tình hồng
Em là vợ anh là chồng
Yêu thương trọn kiếp tình nồng thiên thu
Em đâu ngỡ mù u rải lối
Rồi một ngày trời nổi phong ba
Lá xanh đứt cánh vời xa
Lòng đau như cắt anh à biết không
Em con gái má hồng phận bạc
Trót lụy tình nào khác bóng ma
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn vào ra
Chờ ngày nào đó đôi ta trùng phùng!

BÀI THƠ: NẤM MỒ XANH
Tác giả: Cao Hằng

Em mệt nhiều trong lạnh giá mùa đông
Một năm trôi ngỡ má hồng phai sắc
Thấy nghèn nghẹn khi dòng đời giăng mắc
Mệt mỏi rồi chẳng muốn nhắc làm chi.
Một năm trôi trong giấc mộng li bì
Vùi chôn nấp những lầm lì trong đất
Một năm trôi bên cuộc đời được mất
Lạnh thật rồi…lẽ ẩn dật mồ xanh.
Một năm rồi ngày giỗ đó sao nhanh
Bao tiếc nuối cùng đạt thành chôn giấu
Một năm trôi như thuyền không bến đậu
Vụt mất rồi ai có thấu không ai
Một năm em trong giấc mộng thật dài
Cũng chẳng biết có còn ai nhớ tới
Một năm rồi nay mồ hoang đã đổi
Nấm tro tàn ai nhớ nổi là ai!

Thơ nhớ về người yêu đã mất
Thơ nhớ về người yêu đã mất (ảnh: internet)

THƠ NGƯỜI YÊU MẤT: VẦN THƠ CHO ANH
Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn

Anh theo mây gió chơi vơi
Sao không mang cả cuộc đời em đi
Buông tay mình chẳng còn gì
Âm dương cách biệt biết khi nào về.
Đông sầu lạnh buốt tái tê
Đường xưa kỷ niệm bốn bề tuyết giăng
Dấu chân trên cát còn hằn
Mình em ngồi với bóng Trăng mỏi mòn.
Anh về góc bể đầu non
Hồn lang thang bước có còn nhớ không?
Riêng em tan nát cõi lòng
Đêm thờ thẫn khóc mắt mong mỏi sầu.
Đời em nay biết về đâu?
Khi anh bước vội qua cầu…tử sinh
Tình ơi! Duyên nợ chúng mình
Đang trôi nổi giữa điêu linh cuộc đời.

BÀI THƠ: CÓ NỖI NHỚ NÀO HƠN THẾ KHÔNG?
Tác giả: Dương Tuấn

Anh trở về tất cả vẫn còn đây
Vườn kỉ niệm của bao ngày mơ ước
Con đường quê những ngày ta chung bước
Dòng sông hiền xuôi ngược chở phù sa.
Con đò xưa lại đón bước chân ta
Dòng nước lặng mây la đà dịu vợi
Anh dõi mắt trông xa về bến đợi
Em đâu rồi.. sao chẳng tới mừng anh.
Con ngõ nào giờ phủ kín rêu xanh
Vườn hồng nọ trơ cành xơ xác lá
Xe đạp cũ bên hiên nằm nghiêng ngã
Lối yêu nào sao tất cả đìu hiu.
Bên góc vườn một nấm mộ cô liêu
Tim chết lặng.. tên người yêu tôi đó
Anh về đây tìm hương tình ngày nọ
Sao trời làm giông gió nhấn thuyền duyên.
Em trở về nơi đất mẹ bình yên
Bỏ lại anh đảo điên nơi trần thế
Men rượu đắng hoà chung đôi dòng lệ
Miệng bật cười ngạo nghễ chuyện trái ngang.
Con phố chiều mình tôi bước lang thang
Bao năm vẫn bàng hoàng như giấc mộng
Trong tim anh em mãi là hình bóng
Nỗi nhớ nào bằng.. khoảng trống.. âm dương.

Thơ buồn khi người yêu mất
Thơ buồn khi người yêu mất (ảnh: internet)

BÀI THƠ: VĨNH VIỄN Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ
Thơ: Dương Tuấn

Dậy đi em! Hãy tỉnh dậy em ơi!
Sống bên anh như những lời đã hứa
Nói anh nghe lời ngọt ngào chan chứa
Trái tim hồng mãi thắp lửa vì anh.
Thôi hết rồi bao kỉ niệm ngày xanh
Dòng suối tình giờ hóa thành hoang mạc
Mộng ước đã cuộn trôi theo dòng thác
Tim anh giờ như vỡ nát còn đâu.
Trời cao ơi! Gây chi lắm bể dâu
Em ra đi chẳng một câu từ biệt
Bỏ lại anh nỗi buồn thương da diết
Vắng em rồi.. đời anh biết làm sao?
Mưa ơi mưa! Xin trút nước ào ào
Để dịu bớt niềm đau khi xa vắng
Để cho ta thét gào trong cay đắng
Miệng ta cười mà lệ mặn bờ môi.
Mưa ơi mưa! Nàng đã chết thật rồi
Nhờ sấm chớp giết tôi đi mưa nhé!
Để hồn tôi đêm đêm không cô lẽ
Lệ ngược dòng.. gọi khẽ.. bạn tình ơi!

BÀI THƠ: TIỄN EM LẦN CUỐI

Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn

Em đi về cõi vĩnh hằng
Nương theo cơn gió bóng Trăng giữa trời
Đau lòng nước mắt chợt rơi
Nhớ thương kỷ niệm một đời không quên.
Chân lê từng bước gập ghềnh
Âm dương chia biệt buồn tênh ngậm ngùi
Cuộc đời em chẳng ngày vui
Giờ ôm theo mãi…chôn vùi ngàn năm.
Mình anh một bóng âm thầm
Đớn đau dồn nén lặng câm nghẹn ngào
Em về ngự ở trên cao
Còn anh đứng lại…thét gào…tìm nhau.
Chớm Thu chiếc lá phai màu
Gió đong đưa rụng lòng đau đớn lòng
Tiễn em lần cuối…thầm mong
Hồn em thoát khỏi những vòng nghiệt oan.

TÌNH MỒ CÔI
Thơ: Hà Thu

Em trở về… nơi phố cũ tìm anh
Tim rạo rực …tay ôm nhành hoa thắm
Đông đã chớm …mưa chiều tuôn ướt đẫm
Chân vội vàng …muốn được ngắm người yêu
Nhưng ngờ đâu… lòng hoang vắng tiêu điều
Con phố nhỏ… chợt buồn hiu quạnh quẽ
Còn đâu nữa… bóng hình chàng trai trẻ
Đã bao ngày… em nuốt lệ nhớ thương
Anh đã đi… xa tận cuối cung đường
Bỏ em lại …giọt sầu vương nghèn nghẹn
Cơn bạo bệnh… làm mạch tim anh nghẽn
Người đi rồi …duyên lỗi hẹn chênh vênh
Sầu đắng môi… lòng trĩu nặng cồng kềnh
Đời dang dở … thuyền lênh đênh mặt sóng
Trời chia cắt… tình ngăn hai lối mộng
Tuổi xuân thì… đành lẽ bóng thuyền quyên
Buồn nào hơn…khi âm cảnh hai miền
Nơi trần tục… phận truân chuyên đơn lẻ
Chào vĩnh biệt… anh nằm yên nghỉ nhé
Hẹn tao phùng …nếu có thể …kiếp sau .
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận