Tuyển chọn những bài thơ hay viết về các thầy cô giáo hiện đang công tác tại các vùng cao, vùng sâu, vùng xa, nơi đang gặp rất nhiều khó khăn..
Mặc dù vậy các thầy cô vẫn lạc quan vì mục đích cao cả là mang kiến thức đến những học trò của mình.
BÀI THƠ: TÔI LÀ GIÁO VIÊN VÙNG CAO
Tác giả: Nguyễn Đắc Hải
Tự hào giáo viên vùng cao,
Tình nguyện đi những chỗ nào khó khăn.
Chẳng chút do dự boăn khoăn,
Sẵn sàng cống hiến chẳng lăn tăn gì!
Cuộc đời toan tính làm chi,
Dễ đua nhau chọn, khó thì dành ai.
Tương lai còn rộng, còn dài,
Đừng quá suy nghĩ ngày mai thế nào.
Khổ nhưng cuộc sống thanh cao,
Đời không nên quá ước ao xa vời.
Cứ đi ắt sẽ tới nơi,
Tránh điều không phải gọi mời bản thân.
Nơi nào gian khổ đặt chân,
Khó khăn,vất vả sẽ dần trôi qua.
Đường vinh quang chẳng trải hoa,
Bước chân đến đích mới là thành công.
Đường đời đâu chỉ màu hồng,
Nhiều quãng đứt đoạn còn lồng màu đen.
Vui buồn, sướng khổ đan xen,
Nơi nào náo nhiệt, bon chen thì đừng.
Đường đời khó chẳng nên dừng,
Việc quá thuận lợi cũng đừng sớm vui.
Cay đắng, sướng khổ trải mùi,
Công thành, danh toại thì vui muộn gì!
BÀI THƠ: CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Hoa Huệ
Rời xa phố thị xôn xao
Em làm cô giáo vùng cao núi đồi
Mầm non nẩy lộc đâm chồi
Bàn tay chăm sóc vào đời bé thơ
Ngày qua tháng lại hững hờ
Em quên má phấn đợi chờ điểm trang
Vì đàn em nhỏ học đàng
Tương lai tươi sáng chẳng màng thời gian
Tuổi xuân mơ ước ngỡ ngàng
Hy sinh cô giáo lặng thầm ngày đêm
Bên trang giáo án êm đềm
Tuổi thơ đến lớp hồn nhiên bạn bè
Vai gầy gánh nặng tình quê
Học trò chăm sóc say mê nồng nàn
Gian lao khốn khổ chẳng màng
Bên đàn em nhỏ lòng tràn thương yêu.
Thơ viết về cô giáo đang công tác ở vùng sâu (ảnh: internet) |
BÀI THƠ: EM LÀ CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Võ Thanh Phong
Hai mươi cái xuân xanh đẹp tựa trăng rằm
Giã từ áo trắng em chọn nghề gõ đầu trẻ!
Ôm hoài bão lớn mọi thứ đều xem nhẹ
Sở phân công em về ngôi trường rất xa…
Bốn phía là rừng quanh năm đầy hoa
Học sinh nghèo nên đầu trần chân đất!
Dãy phòng nội trú mốc meo dột nát
Đêm nằm chỉ nghe tiếng ếch nhái kêu om…
Lý tưởng chọn rồi, nào tính lẽ thiệt hơn
Không lập gia đình vẫn có đàn con nhỏ!
Mặt mày lem luốt và những đôi mắt nhớ
Đã bao năm rồi cứ níu bước chân em…
Nghề dạy học cần đến hai trái tim
Một yêu bản thân mình, một để yêu lũ trẻ!
Khi dưới gối chiếc có vài giọt lệ
Đời sẽ hiểu rằng trái tim ấy còn trinh.
BÀI THƠ: THƯƠNG CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Duy Kế
Thương em, thương cả vùng cao
Tuổi xuân chan chứa má đào trẻ trung
Ở xuôi đâu có ngại ngùng
Lên đây em dạy sống chung đồng bào
Sáng chiều mây phủ núi cao
Mùa đông buốt giá ai nào đủ chăn
Học trò còn thiếu cái ăn
Nói chi sách vở áo khăn đến trường
Đêm hoang mưa ướt mặt đường
Cô đơn nhìn gió giỡn sương mà buồn
Việc xong chỉ biết nằm giường
Vùng cao xa vắng ra đường mà chi
Rồi ai cũng nghĩ xuân thì
Còn em dứt khoát bước đi theo nghề
Vùng cao sẽ ở không về
Mặc cho duyên số nó kia thế nào.
BÀI THƠ: THẦY GIÁO VÙNG XA
Tác giả: Cư-Nguyễn
Thương Thầy giáo ở miệt vùng xa
Núi lạnh đâu sờn vẫn thiết tha
Gánh chữ băng đèo sương buốt dạ
Mang đèn lội suối gió tê da
Yêu đàn trẻ dại ngoan hiền quá!
Chạnh đám em thơ chất phác là…
Lễ đến hương rừng thay của lạ
Mời Cô nải chuối gọi làm quà!
THƠ LỤC BÁT: CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Phương Lý
Quê em phố núi Lào cai
Một miền sơn cước đẹp thay cảnh tình
Yêu thương chất chứa lòng mình
Nguyện thành cô giáo chân tình bảo ban
Ngắm nhìn đứa bé trên ngàn
Khó khăn thiếu thốn vô vàn xót thương
Hàng ngày vượt suối đến trường
Mong manh tấm áo ngấm sương đông về
Đem từng con chữ vỗ về
Bảo ban dạy dỗ thành nghề tương lai
Dựng xây đất nước ngày mai
Hy sinh tuổi trẻ nơi này xa xôi
Nhớ nhà đêm lạnh đơn côi
Thương cha mong mẹ bồi hồi xứ xa
Tiện nghi thiếu thốn bỏ qua
Suốt đời vì trẻ ,thiết tha yêu nghề.
THẦY CÔ VÙNG CAO – Thơ: Cẩm Chi Châu
Thày cô gùi chữ lên nương
Trồng người dạy chữ tình thương cuộc đời
Bám trường, bám bản, bám trời
Bám bùn, bám đá, bám người, bám dân
Học sinh như những người thân
Thày cô đâu ngại xa gần nắng mưa
Tình yêu biết mấy cho vừa
Chở đò suốt sáng tới trưa nhọc nhằn
Đồng lương cố gắng tiện tằn
Mua đường mua kẹo mời ăn trước giờ
Nhiều khi cũng thấy bơ phờ
Quanh năm khó nhọc bạc phơ mái đầu
Thày cô mải miết bắc cầu
Cái cầu tri thức từ mầu trắng tinh
Bắt đầu từ buổi bình minh
Đến khi chập choạng lặng thinh bốn bề
Đã yêu, thương lấy cái nghề
Tình yêu dạy trẻ chẳng hề đổi thay
Cho dù giá rét, heo may
Bám trường, bám bản mê say cuộc đời.
THƠ LỤC BÁT: ÂN TÌNH CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Dương Huỳnh
Thương em cô giáo vùng cao
Rời xa phố thị, em vào Tây nguyên
Cuộc đời nhà giáo triền miên
Sống nơi xa thẳm cao nguyên núi đồi
Em đem con chữ trao dồi
Đem lòng nhiệt huyết, đắp bồi tình thương
Cô trò chung sống mái trường
Tranh tre mái lá, bốn phương gió lùa
Mùa đông áo lá che mưa
Sớm chiều hai buổi, đón đưa cô trò
Tối về rét lạnh co ro
Khăn bông quấn cổ, em lo soạn bài
Nhiều hôm yếu sức mệt nhoài
Nhưng vì yêu trẻ không hoài tiếc công
Tình yêu đôi lứa mặn nồng
Nhưng rồi lỗi hẹn, em không ngày về
Sống nơi rừng núi sơn khê
Chim ca, sáo hót tràn trề lạc quan
Quên đi phố thị huy hoàng
Bon chen cuộc sống muôn vàn lợi danh
Em mang ước nguyện chân thành
Sống bên ‘con trẻ’ như cành măng non
Truyền thêm sức mạnh tâm hồn
Dạy thêm trí thức, để con nên người..
PHẬN GIÁO VIÊN VÙNG CAO – Thơ: Thầy giáo Hải
Ngày kỷ niệm một gói quà không có,
Lĩnh đồng lương trừ khoản nọ, khoản kia.
Bữa liên hoan bổ đầu giáo viên chia
Nghĩ mà tội cô thầy vùng cao quá!
Ôi! Cái nghề cao sang hơn tất cả,
Ngày qua ngày vất vả nào ai hay?
Đủ thứ việc lại phải đến đôi tay,
Mong đổi thay nhưng nào đâu có dễ.
Đấy, xã hội vẫn thường hay như thế.
Thấy bất công kể lể lại tự nghe.
Cảnh giáo viên thì trên búa dưới đe,
“Chỗ nào thủng họ che cho bằng kín”.
Nhiều vấn đề bức xúc thôi đành nhịn,
Lên án thì phải nhìn kỹ xem ai.
Họ có quyền dù họ có làm sai,
Vẫn cứ đúng chuyện bi hài giáo dục.
Bao thầy cô cả năm ròng trên bục,
Ngày của mình lại thôi tự chúc nhau.
Những tiếng cười sẽ vơi bớt nỗi đau!
Nghề nó bạc, đùm bọc nhau mà sống.
Thực tế buồn chẳng như mơ, như mộng.
Ừ cũng đành, vẫn cống hiến biết sao?
Đã trót rồi theo cái nghiệp thanh cao,
Chả như ước như ao thôi đành chịu…
CÔ GIÁO VÙNG CAO – Thơ: Khánh Chi
Em là cô giáo vùng cao
Như hoa ban trắng khát khao dâng đời
Hân hoan ánh mắt nụ cười
Trò yêu con chữ, những lời thân thương
Mẹ cha còn phải lên nương
Tung tăng chân sáo đến trường với cô
Trập trùng đồi núi nhấp nhô
Đường lên hạnh phúc vô bờ gian nan
Những ngày nắng gắt, mưa chan
Những khi lũ lớn nước tràn mênh mông
Những chiều tuyết trắng mùa đông
Chân cô không mỏi lòng không nản lòng
Tuổi xuân dâng trái tim hồng
Thương yêu con trẻ cô trồng tương lai
Cô hiền như ánh ban mai
Nụ cười ấm áp, tóc dài áng thơ
Bản nghèo chưa đẹp như mơ
Vượt đèo băng thác, mưa to đường dài
Sớm khuya tần tảo miệt mài
Cô gieo hạt chữ….lên đài hoa thơm!
CÔ GIÁO VÙNG CAO 2
Thơ: Khánh Chi
Dân bản gọi…em là cô giáo
Vì trẻ thơ…dạy bảo nên người
Ghềnh đèo hiểm trở ngược xuôi
Cứ theo năm tháng lòng vui ngại gì
Nơi heo hút ….mưa ghì thác đổ
Núi rừng thiêng…gian khổ không sờn
Có gì cao đẹp vui hơn
Vững lòng bám trụ không hờn chẳng than
Suối mưa lũ…tuôn làn bít ngõ
Con đường khô…đất đỏ bụi dầy
Nhưng lòng yêu trẻ mê say
Mây vương tóc rối hây hây nắng chiều
Thương biết mấy…bao nhiêu thơ trẻ
Cùng bên em …lối rẽ đến trường
Dân làng nể trọng mến thương
Nhọc nhằn gian khổ gió sương mặc lòng
Vì cuộc sống…còn mong chi nữa
Đường tương lai …nguyện hứa song hành
Giúp đời ươm những mầm xanh
Cô là hoa nhỏ ngọt lành tiếng thơm.
CÕNG CHỮ LÊN NON – Thơ: Huyền Mến
Có những người vẫn thầm lặng sớm hôm
Cõng chữ lên non trên con đường lầy lội
Chẳng quản nắng mưa hân hoan bước tới
Mang cả tâm tình đến với vùng cao.
Đoạn đường vừa xa lại vất vả gian lao
Họ vẫn cứ đi chẳng khi nào chùn bước
Nở nụ cười tươi như sắp nhìn thấy được
Những đóa hoa rừng đang từng bước khoe hương.
Có những người đang đi giữa mờ sương
Quần áo lấm lem bởi đất đường dính vội
Ai cũng hành trang: thịt, rau, gạo, muối
Mang tới bản xa thiếu thốn đủ điều.
Có những người mang cả những thương yêu
Gửi vào lời ca,tiếng sáo diều…cổ tích
Tre lá đơn sơ chiếc lều tranh tĩnh mịch
Tiếng nói O,A ngơ ngác… mắt nai khờ.
Có những người mang cả những lời thơ
Dạy cho các em biết tôn thờ cuộc sống
Biết tình mẹ cha như non cao biển rộng
Biết vượt chính mình mang giấc mộng bay xa.
Có những người bỏ cám dỗ xa hoa
Suy nghĩ giản đơn thật là đáng phục
Lương chẳng đủ ăn ba đồng ba cọc
Vẫn cứ miệt mài dạy học dưới trời khuya.
Có những người sang thế giới bên kia
Vẫn không quên trong mắt già con trẻ
Cả cuộc đời hy sinh trong lặng lẽ
Cõng chữ….trồng người…làm vang vẻ núi sông.
CÔ GIÁO VÙNG CAO – Thơ: Bằng Lăng Tím
Tiếng vó ngựa vọng về theo gió
Tiếng ríu ran trẻ nhỏ tới trường
Mẹ Cha bận việc lên nương
Mình em tới lớp con đường dài thêm
Rừng xanh lá sương đêm còn đọng
Em đứng đây đợi ngóng học trò
Sông dài suối rộng âu lo
Vượt bao ghềnh thác mong đò bình yên
Em cô giáo dịu hiền xinh xắn
Mắt đen huyền tóc ngắn ngang vai
Thương đàn em nhỏ dặm dài
Lên đây gieo chữ tương lai tươi hồng
Dù gian khổ vẫn không lùi bước
Tình cô trò sau trước bên nhau
Bản làng ngô lúa xanh màu
Cây đời bén rễ dưới sâu đất này…
NỖI NIỀM CÔ GIÁO VÙNG CAO – Thơ: Đồng Thanh Huyền
Xa thị thành em đến với vùng cao
Rời chốn xa hoa bỏ ồn ào phố thị
Mang ước mơ bao ngày em giấu kỹ
Đến với bản làng, mang chữ đến vùng cao.
Đường đến trường bao vất vả gian lao
Sáng nắng chiều mưa ào ào lũ đổ
Mưa dột mái nhà trò dồn một chỗ
Góc nhỏ soạn bài loang lổ ánh trăng khuya.
Em lặng thầm qua lối nhỏ chiều mưa
Tìm đến bản xa có em vừa bỏ lớp
Cái cầu treo đã bao giờ em bước
Cứ rập rình qua được vẫn còn run
Em miệt mài với bao nỗi niềm riêng
Lũ trẻ ngây ngô mắt nhìn cô nhìn sách
Mặt mũi lem nhem, áo quần nát rách
Đứng vượt đầu cô nào có biết ngại ngùng.
Rồi đêm đêm làm bạn với núi rừng
Trang giáo án em nắn từng nét chữ
Lo sáng ngày mai học trò có đủ
Hay giữa chừng bỏ dở ngại đường xa.
Đường đến trường bao lối nhỏ từng qua
Quần áo của em lấm bụi đường đất đỏ
Hành trang em mang là tình yêu nơi đó
Cả nhiệt thành với gian khó vùng cao.
Nghiệp trồng người còn đó những gian lao!
THẦM LẶNG (Thơ viết tặng các thầy cô giáo vùng cao)
Thơ: Nguyen Cao Xanh
Sớm hôm cõng chữ băng rừng
Khó khăn vất vả chưa từng thở than
Nhiệt huyết đâu kể gian nan
Yêu nghề yêu cả trường làng thân thương.
Gia đình xa cách dặm trường
Hy sinh thầm lặng bởi má hường trẻ thơ
Lũ trẻ lạc lõng ngu ngơ
Tương lai mù mịt, trông chờ vào ai.
Thấu hiểu cho mẹ con ơi !
Bởi ! Chữ (Tâm _nghề) nên rời xa con
Dẫu mẹ trách nhiệm chưa tròn
Con hãy hiểu, bởi mẹ còn…Hy sinh.
Sẻ chia tình cảm phần mình
Giành cho các bạn miền rừng nghe con
Sau này khi con lớn khôn
Sẽ hiểu mọi chuyện tận tường ngay thôi.
Chúng con như búp non chồi
Như tờ giấy trắng chao dồi nâng niu
Cô mãi làm gương dắt dìu
…Hành trang, nhân cách… Chắt chiu vào đời…!
KẾT
Các bạn vừa xem qua những bài thơ viết về Thầy cô giáo vùng cao, vùng sâu, vùng xa,.. từ nhiều tác giả. Thơ nói lên những khó khăn, những nỗi niềm của các thầy cô giáo khi phải công tác nơi xa xôi, hẻo lánh. Thế nhưng, những điều ấy không làm ảnh hưởng đến tình yêu nghề của các thầy cô!.
Hãy cùng chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ, tâm sự của bạn cùng với kyuc.net ở phần bình luận bên dưới bạn nhé!.
TẶNG EM CÔ GIÁO VÙNG CAO
Em rời phố thị bởi tình thương
Cõng chữ về gieo ấm bản mường
Ngọn lửa bên đồi thêm rực sáng
Hoa đào cạnh rẫy toả nồng hương
Mừng cô suối chảy nai vờn núi
Đón bạn chim ca trẻ tới trường
Dốc dựng rừng nghiêng khoe sắc mới
Em rời phố thị bởi tình thương.
—Trần Nam 05/09/2015—
;;;; CHỊ LÀ CÔ GIÁO VÙNG CAO ;;;
Chị là cô giáo vùng cao,,
Ngày đêm vất vả nhưng nào xã chi,,
Xa xôi cách trở ngại gì,,
Bản xa xa thẳm chân đi không nề,,
Quyết đưa được cái chữ về,,
Nơi miền sơn cước vùng quê hương nghèo,,
Vượt qua trăm dốc nghìn đèo,,
Mang theo cái chữ lên gieo non ngàn,,
Trăm nghìn khổ cực gian nan,,
Khi đưa cái chữ lên ngàn xa xôi,,
Chi đi ươm giống cho đời,,
Nên bao khó nhọc chẳng thời nghĩ suy,,
Cười vui vất vả quên đi,,
Khi thấy trò giỏi học thì chăm ngoan,,
Rừng xanh ngút gío đại ngàn,,
Chị tôi xinh đẹp như bông lan rừng,,,
Cõng theo cái chữ trên lưng,,
Chị làm nghành giáo núi rừng xa xôi,,
(Hà Nguyễn)
em Hà viết gửi tăng chi Hồng Hương giáo viên đang công tác tại trương THCS noong hẻo lai châu,,
Thân tặng cô giáo Đàm Hoa Thời Trang cùng các thầy cô giáo vùng cao vùng sâu, vùng xa và biên giới Hải đảo nhân dịp chuẩn bị vào năm học mới!
CÔ GIÁO VÙNG CAO
Thế là Hạ cũng sắp tàn
Một năm học mới bước sang nữa rồi
Tháng ngày vượt núi băng đồi
Mang từng con chữ tới nơi bản làng
Biết rằng là rất gian nan
Tình yêu con trẻ nhọc nhằn ngại chi
Gập ghềnh khúc khuỷu lo gì
Đôi chân chưa mỏi còn đi trồng người
Yêu nghề ta mãi ngược xuôi
Niềm vui tìm ở tiếng cười trẻ thơ
Ngày xưa ta cũng mong chờ
Được ăn, được học, được mơ đến trường
Bây giờ nhìn chúng mà thương
Ta mang con chữ ta ươm cho đời
Mai ngày chúng sẽ nên người
Dựng xây Đất nước rạng ngời Non sông!
M.N.T
Phú Quốc, 29/07/2015
Kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam, xin gửi tới các thầy cô trên cả nước, đặc biệt là các thầy cô giáo vùng sâu, vùng xa…lời chúc sức khỏe, hạnh phúc. Xin chân thành cảm ơn tấm lòng tình cảm mà các thầy,cô đã dành cho đàn em thân yêu!
TẤM LÒNG THẦY CÔ
Nhọc nhằn cõng chữ lên cao
Cô thầy chẳng quản chút nào tuổi xuân
Ê a em học đánh vần
Bảng đen phấn trắng tay chân lấm bùn
Mùa đông giá rét lạnh run
Vách phên huếch hoác gió hun hút vào
Thương trò chẳng biết làm sao
Bát cơm san sẻ nghẹn ngào lệ rơi
Ngây thơ tiếng trẻ nói cười
Quyết tâm bám trụ vui tươi lái đò
Nỗi lòng đôi lúc đắn đo
Cái thời tuổi trẻ sao mòn qúa nhanh
Tóc râu khi trước còn xanh
Bây giờ điểm bạc, tuổi thành bà,ông
Cô đơn vẫn lính phòng không
Núi rừng, bóng tối,bếp hồng lẻ loi
Cô thầy chịu lắm thiệt thòi
Cũng vì con trẻ ráng soi chữ về
Xin đời hãy chớ cười chê
Chạy theo thành tích,lề mề thích khen
Vùng cao chỉ có ánh đèn
Có thầy cô giáo nguyện đem tấm lòng
Bà con dân bản mỏi mong
Cô thầy,con chữ có trong mọi nhà
Để đàn em nhỏ bay xa
Điện đường trường trạm chan hòa khắp nơi.
….THẦY GIÁO VÙNG CAO…..
Upland Teacher
THẦY đâu ngại những gì gian khó
ĐÃ đến cùng em nhỏ vùng sâu
HIẾN dâng cuộc sống sang giầu
CẢ niềm mơ ước dài lâu chí bền
THỜI trai trẻ vẽ nên cuộc sống
TRAI học nhiều chí rộng lòng say
TRẺ đang khát vọng bao ngày
LUYỆN bài học viết chữ nay đẹp tròn
CHỮ thầy dạy các con học mãi
BÀI vở hay gắng phải luyện rèn
CHO nhiều ắt sẽ thành quen
BÉ chăm chỉ học sách đèn cả trưa
VÙNG khuất nẻo đâu vừa mộng ước
CAO chốn này chỉ nhược buồn lo
NGƯỜI chăm những lớp học trò
LUÔN cùng đồng nghiệp giúp cho bản nghèo
ĐỨNG thật vững dù theo chẳng ngã
Mũi con thuyền vất vả nào ngăn
CHỊU bao nỗi khổ nhọc nhằn
SÀO luôn chống chọi khó khăn đẩy lùi
CHỞ đến những niềm vui nhỏ bé
THUYỀN nặng đầy mấy kẻ biết ai
MƠ trò đỗ đạt cao tài
ƯỚC đời con trẻ sớm mai trưởng thành
CỦA thế hệ tuổi xanh phía trước
BAO ước mơ sẽ được thỏa lòng
HỌC nhiều bé nguyện ước mong
TRÒ say bài vở chớ hòng bỏ lơi
THẦY ĐÃ HIẾN CẢ THỜI TRAI TRẺ
LUYỆN CHỮ BÀI CHO BÉ VÙNG CAO
NGƯỜI LUÔN ĐỨNG MŨI CHỊU SÀO
CHỞ THUYỀN MƠ ƯỚC CỦA BAO HỌC TRÒ .
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam. Vân Thu xin kính chúc tất cả các thầy cô giáo mạnh khỏe vững tâm vui vẻ và hạnh phúc. Luôn luôn tâm huyết với sự nghiệp trồng người.
Happy Teacher’s day.
Vân Thu 19/11/2016.
Bài thơ ý nghĩa ,thầy giáo là MẸ HIỀN.Bạn có tài gieo vần ;chúc mừng.
CÔ GIÁO VÙNG CAO
Vâng…. em là cô giáo ở vùng cao
Nơi cái nắng chan hòa cùng làn gió
Con chim hót dưới hoa rừng tươi đỏ
Có đàn em vui tíu tít đến trường
Ở nơi này…. em cứ nhớ cứ thương
Hình dáng ai. … trong lòng em trỗi dậy
Anh có biết em nhớ nhiều lắm đấy
Mong một ngày…. em được nắm bàn tay
Có khi nào anh muốn đến nơi này
Ta bên nhau dưới vòm trời tán lá
Em trao anh nụ hôn đầu hối hả
Qua đêm dài ta cùng đón bình minh.
Thương lắm cô giáo vùng cao ơi ..
Bài thơ hay. Nói lên được nỗi niềm của những cô giáo vùng cao. Phải hy sinh cả bản thân và tâm hồn.
___ CÔ GIÁO VÙNG CAO ___
Mừng ngày nhà giáo 20/11/2016
Ở nơi rừng núi xa xôi
Cô giáo trẻ vẫn bồi hồi nhớ quê.
Bỏ lại bao nỗi đam mê
Lên vùng cao bởi yêu nghề giáo viên.
Cái trường,cái lớp vẹo xiên
Bản làng xa tít trên triền núi cao.
Vài trò nhỏ mặt xanh xao
Cô vẫn đứng đó ước ao xây đời.
Vững tâm đứng giữa đất trời
Gieo con chữ nhỏ chẳng dời học sinh.
Vùng cao cô giáo kiên trinh
Bao nhiêu tâm huyết hết mình vì dân.
P/s : Kính tặng các thầy cô giáo vùng cao đã hy sinh cho bản thân mình lội suối băng đèo mang cái chữ cho buôn cho bản cho làng để các em vùng cao cũng có được cái chữ cái tâm cái kiến thức để xây dựng quê hương đất nước … sự nghiệp trồng người của các thầy cô thật đáng chân quí – chúc các thầy cô vui vẻ mạnh khoẻ thành đạt!.
Mang cái chữ đến vùng cao
Biết bao khó nhọc công lao người thày
Rồi đây sẽ tới một ngày
Bản làng đổi mới công này thày cô..
Cô giáo trẻ đẹp xinh tươi
Dạy bao thế hệ nên người thành danh
Tình yêu cô vẫn để dành
Gói ghém cẩn thận gửi anh mang về.
THƠ: CÔ GIÁO VÙNG CAO.
………………………………………………….
Chim ríu rít gọi chào nắng mới.
Suối sóc rách, mong đợi chờ ai.
Hành trang nặng trĩu đôi vai.
Chào em cô giáo, trang đài mến yêu.
+
Đơn tình nguyện bao điều em muốn.
Lên vùng cao xa chốn đô thành.
Em yêu hoa lá rừng xanh.
Dìu dắt con trẻ, học hành chăm ngoan.
+
Em xinh đẹp đoan trang duyên dáng.
Môi tươi hồng mắt sáng thanh cao.
Sắc hương quyến rũ ngọt ngào.
Trai làng ngơ ngẩn, xôn xao cõi tình.
+
Lèn núi đá rung rinh vang vọng.
Gió mây hồng, xao động, Thiên thai.
Nhớ em năm tháng u hoài.
Đến miền sơn cước hoa cài tóc yêu.
+
Bên đồi vắng cuối chiều tắt nắng.
Tình hai ta thầm lặng sang trang.
Thương em cô giáo dịu dàng.
Tình nơi biên giới, xốn xang ngang trời.
+
Anh là lính, trùng khơi Hải đảo.
Thương yêu nhau giông bão sá chi.
Mong sao nhịp bước quân đi.
Non cao biển lớn diệu kỳ bên nhau…/
14/11/2016.
Châu Nguyễn.
Tình yêu đẹp trong tâm hồn đẹp, cuộc sống đầy ý nghĩa, nhân văn, cảm ơn tg đã cho ra đời bài thơ hay, tuyệt! Chúc anh luôn vui.
EM CÔ GIÁO VÙNG CAO
( Tặng các cô giáo vùng cao nhân ngày 20/11)
Em đi gieo chữ trên non
Mây giăng mờ núi bước mòn lối đi
Vội quên xuân sắc đương thì
Vùng cao trồng chữ cổng trời mênh mang
Liếp thưa nắng rọi.. vở vàng
Buồn tênh tan lớp lòng càng chơi vơi
Đêm trăng ngóng cuội ra chơi
Ngàn năm cuội vẫn mồ côi hơn mình
Trăng luồn qua liếp trộm hình
Tiếng khèn réo rắt gọi tình lả lơi
Khát khao được hát..ru..ời
Buồng cau mẹ chỉ ! héo đời tả tơi
Quên năm tháng để gây đời
Gom xuân bụi phấn vụt trôi lưng trời
Chân mây lũ trẻ vui cười
Chao nghiêng bóng núi trường thời nghiêng chao
Hoa ban trắng nở cúi chào
Một đời cõng chữ neo vào thơ tôi
Mỉm cười khóe mắt bờ môi
Bản mường mây trắng em tôi trồng.
CÔ GIÁO VÙNG CAO
——————————–
Người Mèo chưa biết chữ nhiều
Em đi dạy học em khều trăng theo
Nhạc rừng hòa tiếng suối reo
Trăng chờ tan lớp lại theo em về
* * *
Vì đời, vì các em thơ
Em đâu quản ngại sớm khuya một mình
Quê hương xa cách nghìn trùng
Yêu nghề em lấy núi rừng làm quê
* * *
Đầu non vẫn có trăng thề
Và đàn em nhỏ đi về cùng em
Ai yêu em hãy mời lên
Cùng em vun đắp niềm tin cho đời…..
Tây – Bắc 18/11/2016
Nhân ngày 20/11 hiến chương các nhà giáo Việt Nam Hùng Vì có bài thơ gửi tặng các thày cô giáo cắm bản vùng cao vùng hải đảo và thày cô đang dạy học 5 xã đặc biệt khó khăn của cả nước xã Tà Xùa .Hang Chú.Xín Vàn.Nàng Chếu. Háng Đồng .Huyện Bắc Yên, Tỉnh Sơn La.
Bản em ở tận núi xa
Cách nơi phố huyện đến ba ngày đường
Một năm đến được chợ phiên
Mua mắn mua muối ăn liền cả năm
– – –
Bản làng thì rất khó khăn
Em mang cái chữ gieo vần trẻ thơ
Đường đi mây phủ che mờ
Ngôi trường ẩn hiện bóng mù trong xương
– – –
Các em trẻ nhỏ yêu thương
Cùng thày cô dạy học trường vùng cao
Cùng ăn cùng ở cùng trao
Dạy ăn dạy chữ cho nào tình thương
– – –
Ở đây chung một mái trường
Rau rừng cá suối ngô nương vui cười
Ngày mai em lớn lên người ?
Công thày cô giáo Vàng Mười sao quên
18/11/2016
Tôi yêu Việt Nam
TÂM SỰ NHÀ GIÁO VÙNG CAO
( Tặng đồng nghiệp tôi)
Có thể nào bớt yêu nghề giáo không em?
Trường bản thì xa… đường dài hun hút
Có ước mơ nào chờ tay em chắp bút
Để miệt mài trang giáo án đêm thâu…
Ngày nào đến trường cũng có những lo âu
Cách giảng nào hay cho những bài toán khó
Những bài văn nào trò viết còn dang dở…
Cho bụi phấn rơi… năm tháng bạc mái đầu…
Cứ bảo là ” chẳng yêu nghề mấy đâu”
Sao trăn trở hoài mỗi giờ lên lớp
Sao day dứt câu “em không làm được”
Sao nhớ nhiều một buổi học say sưa…
Nghề của anh…. biết nói mấy cho vừa…
Xa là nhớ… bảng đen và phấn trắng
Thương thương lắm ánh mắt trò tươi tắn
Đường dù dài… vẫn bước phải không em?
19/7/2016
Bùi Thanh Hải
Khu 6 Thị trấn Than Uyên Lai Châu
CÔ GIÁO VÙNG CAO
Gặp em cô giáo vùng biên
Dịu dàng như thể mẹ Hiền trẻ thơ
Bao ngày nuôi dưỡng ước mơ
Non cao tuyết trắng phủ mờ tựa mây
Đông về sương sớm trải dầy
Hoa rừng khoe sắc tưởng đầy chim công
Vùng sâu lắm núi nhiều sông
Lòng thương tựa nước suối trong êm đềm
Chăm lo con chữ ngày đêm
Vuốt ve mái tóc dịu mềm – lụa nhung
Bữa cơm khoai sắn ăn cùng
Lời cô – tiếng hát nghĩa nồng tình sâu.
Cùng ăn cùng ở cùng làm
Cùng ươm con chữ Việt Nam sáng lòng
Đèn dầu chẳng ấm trời đông
Nhưng niềm hy vọng ánh hồng tương lai.
Chào các chị em,e năm nay 23 tuổi chưa ck con,hiện là giáo viên mầm non vùng cao tây bắc,e muốn đc chia sẻ chải lòng xíu ạ.phải nói là các cô giáo ở đây rất vất vả,phải đi bộ 1 ngày đường để đến đc bản làng,chèo đèo lội suối có cả.rồi dân ở đây hàng ngày lên nương rẫy ko quan tâm đến việc con có học hay ko, sáng các cô dậy sớm đi vận động học sinh đến lớp,trưa thì cho trẻ ăn ngủ tại lớp luôn.rồi có khi chiều 6-7h chưa đón con.có hôm cô phải đưa về tận nhà.Năm nay e được nhận lớp bé các bé 2-3 tuổi,e muốn xỉu luôn bởi vì sáng ra ít khi phụ huynh đưa con đến lớp mà toàn để các ah chị của bé học tiểu học, đi học xog đưa e đi cùng luôn.vấn đề là các bé đến lớp ko rửa mặt mũi j,chân tay thì toàn nhọ nồi,sáng nào e cũng đi rửa cho từng đứa.rồi tối về chắc cũg ko tắm rửa cho con đâu vì sáng đi vẫn khuôn mặt bẩn đấy.haizzz.có hôm mjh rửa xog ko ăn nổi cơm cả ngày.
Có khổ đến cở nào thì cũg phải lo cho con đàg hoàg chứ, thiệc kỉu như v kéo dài chắc nhìu cô bỏ dậy sớm.
Nhiều ng cái gì cũng vứt cho cô lo.. như mình chỉ mong cô giáo thương con cho cháu ăn là đủ..
chị mình củng đi dạy như bạn.nhưng mà kg khổ đến vậy.chỉ là đi học là mấy e nó hay thưa cô tao đi học thôi.
Họ nghĩ sau lớn lên cho con theo họ làm nương rẫy nên k cần con học đó mà.
Tất nhiên rồi? Lm cô giáo trên vùng dân tộc núi cao xin rất dễ nhé? Nếu làm 6,7 năm sẽ dc điều đi dưới xuôi nơi gần nhà mình( có khi 2.3 năm?)? cơ tất nhiên nó sẽ rất khó nhọc, lương khá cao có $ cũng không có chỗ để mua đồ, đường xá trường lớp nát nát, nên dù được ưu đãi thế cơ nhiều ng vẫn thà dưới xuôi còn hơn lên đó ở, họ ở thành phố sướng quen rồi lên đó toàn ng nghèo lại khổ không chịu dc chứ sao? 🙂 nên mới có nhiều ưu đãi như vậy. Với ở đoa dân trí thấp nên lm gv sẽ mệt lắm tuỳ ng chịu dc thôi. Cơ câi j cucng có giá của nó. Lên làm vài năm đc điều xuống miền xuôi dạy thôi lại dc vc ngon
Không biết gv như e sẽ cầm cự đc bao lâu. Lương ít điều kiện kém cơ hội phát triển nghề nghiệp không có. Cái tâm không không nuôi sống đc bản thân và gia đình. Chỉ buồn chính sách của mình cho gv và y bác sĩ vùng núi kém quá.
Nghề nào nghiệp đấy. Phải cố thôi!
Cha mẹ đưa con đến trường sạch sẽ cô giáo càng muốn thơm và ôm vào lòng thích lắm, vì thế làm mẹ cố gắng chịu khó để các con thơm tho hơn.