Chùm thơ ép duyên, phải lấy người mà mình không yêu

Tuyển chọn những bài thơ hay nhưng buồn với chủ đề “ép duyên”, cô gái hay chàng trai buộc phải lấy người mà mình không yêu vì muốn giữ chữ hiếu với cha mẹ, gia đình.

Chùm thơ ép duyên, phải lấy người mà mình không yêu

CHÙM THƠ LIÊN QUAN:
Chùm thơ tình buồn khi người yêu đi lấy chồng
Chùm thơ tình dang dở: Chia tay vì không môn đăng hộ đối
Chùm thơ tình cờ gặp người yêu cũ nay đã có gia đình

BÀI THƠ: HẾT DUYÊN

Tác giả: Mộng Tuyền

Ngày mai em sẽ theo chồng
Làm dâu xứ lạ đẹp lòng mẹ cha
Bà con lối xóm xa gần
Rũ nhau chúc phúc bạc đầu răng long
Mong anh bên ấy yên lòng
Để em yên dạ bước chân theo người
Theo người em có vui đâu
Miệng cười ruột thắt như tơ đang vò
Có đâu người lại mĩa mai
Cho rằng em phụ em vong tình người
Dù em giải thích đủ điều
Bên tình bên nghĩa liệu làm sao hơn
Mẹ cha tuổi đã xế chiều
Rất mong con trẻ sớm ngày thất gia
Để cho người uống rượu mừng
Kẻo không kịp đó tuổi già sẽ đi
Dù em mong mỏi đợi chờ
Thiệp hồng sẽ khắc tên mình và anh
Trời xanh sao nỡ an bài
Chia loan rẽ thúy chúng mình xa nhau
Xin anh chớ có buồn đau
Bên tình bên nghĩa em đành đổi thay
Lấy chồng ngoại quốc ngoại kiều
Chỉ mong cha mẹ sớm chiều yên vui
Giờ thì hai đứa hai nơi
Còn chi mà đợi mà mong nữa người
Chuyện xưa xin hãy chôn vùi
Vùi chôn quá khứ để đời thêm vui.

BÀI THƠ: EM VỀ BÊN ẤY NHA ANH

Tác giả: Quý Phương

Em về làm vợ người ta
Trăm cay ngàn đắng vì là chẳng yêu
Lo toan quày quả sớm chiều
Để cho tàn lụi hương yêu trong lòng
Đêm đêm gối cánh tay chồng
Bờ môi khô rát cõi lòng nặng mang
Từ giờ phút bước sang ngang
Em gom tất cả bẽ bàng đổ sông
Sông tương tư cuộn đáy lòng
Em đem giấu kín để chồng em vui
Tình si trót đã trao người
Xác thân này có rã rời cũng cam
Phận đâu như phận tơ tằm
Đời đâu bạc bẽo trăm năm riêng mình
Không yêu thì gọi là Mình
Trái ngang chi lắm chữ tình người ơi.

BÀI THƠ: Ép Duyên (lục bát)

Tác giả: Thầy giáo Hải

Xưa thời con gái kém ai!
Lấy chồng “làm lẽ – vợ hai” đau lòng.
Trách bố – mẹ ém tay trong,
Ép duyên, ép phận cơ hòng giàu sang.
Dù con lệ đẫm hai hàng,
Vẫn phải cất bước sang ngang theo chồng.
Vu qui buồn mấy khúc sông,
Gái tơ đi lấy một ông bạc đầu.
Về sẽ sống kiếp nàng dâu,
Hay lại sống kiếp con hầu, người ta!
Thôi cũng vừa ý mẹ, cha,
Rồi thời con gái thế là cũng xong.
Còn đâu mà đợi, mà mong,
Nghĩ đến lại thấy cõi lòng tái tê.
Bước đi chẳng hẹn ngày về,
Tình duyên ép buộc não nề tấm thân.
Chồng con đời chỉ một lần,
Thôi đành nhắm mắt hiếu, ân u – thầy!

kyuc.net mời bạn xem tiếp phần cập nhật những bài thơ nói về những chuyện tình dang dỡ, không đến được với nhau chỉ vì gia đình gả ép, hay vì 1 lý do bắt buộc nào đó mà người trong cuộc không thể vượt qua được nên đành chia tay và phải lấy người không yêu…

Thơ lấy người không yêu

BÀI THƠ: Áo Tím Nàng Dâu (lục bát)

Tác giả: Hoa Lục Bình

Thương thay áo tím một màu
Em làm dâu mới mà nào vui đâu.
Lòng em mang một nổi sầu
Vì thương cha mẹ, gật đầu mà thôi.
Em nào dám nói một lời
Đành ôm thương nhớ, lấy người không yêu
Nào ngờ gặp cảnh trớ trêu
Làm dâu xứ lạ, chịu nhiều đắng cay
Lấy chồng sáng sỉn chiều say
Cọc cằn thô lỗ lại hay đánh nàng
Nhưng nàng nào dám than van
Xem như lỡ bước đời nàng còn chi
Từ ngày xuất giá ra đi
Chưa lần thăm mẹ, tại vì nhà xa
Em nào dám trách mẹ cha
Hôn nhân ép gả, người mà không yêu
Thân em sao tựa cánh diều
Dây ràng, dây buộc chịu nhiều đắng cay
Trời ơi sao nỡ đọa đày
Mang em đến với, tháng ngày khổ đau.
Nhớ ngày xưa ấy biết bao
Yêu nhau thắm thiết cùng nhau hẹn hò
Vậy mà em phải đắn đo
Quên tình giữ hiếu, để lo gia đình
Lòng em mang nặng chữ tình
Thuyền sa bến đục, quên tình ngày xưa
Đêm buồn rả rích tiếng mưa
Nhìn mưa nhớ lại, tình xưa nghẹn ngào.

BÀI THƠ: MẸ ƠI ĐỪNG ÉP DUYÊN CON

Tác giả: Trần Thu Hoài

Mẹ ơi, đừng ép duyên con
Mười lăm tuổi nhỏ – con còn thơ ngây !
Yêu thương xúc cảm chưa đầy
Mà sao Cha nỡ, ép gầy duyên con ?!
Ngây thơ bồng bột hãy còn
Cho con được sống đầy tròn yêu thương !
Con không muốn lệ sớm vương
Mẹ ơi, đừng ép mắt vương lụy sầu…
Cho con cảm xúc tình đầu
Mười lăm, mười bảy mái đầu còn xanh…
Đừng bắt tuổi trẻ phai nhanh
Tim còn rung nhịp, cao xanh nỡ nào ?!
Mắt nhung, tóc xóa, má đào
Đừng bắt con phải đi vào ngõ xa…
Cho con cảm xúc thật thà
Được yêu, được mến thật là đậm sâu…
Được cài hoa cưới ngang đầu
Vui cười sánh bước nhuộm mầu yêu đương…
Nhớ nhung, yêu mến – vẫn vương
Sớm chiều có bạn, yêu thương bạc đầu…!

BÀI THƠ: XIN ĐỪNG ÉP DUYÊN

Tác giả: Chưa rõ

Vì tham cuộc sống xa hoa
Mong sao thoát khỏi cảnh nhà khó khăn
Ép duyên từ tuổi mười lăm
Đến năm mười bảy áo khăn theo chồng
Xót xa cho phận má hồng
Vì thương cha mẹ cam lòng đi xa
Bỏ người yêu cũ quê nhà
Cam tâm đi lấy chồng xa xứ Tàu
Ngẫm mà ruột đứt lòng đau
Thế gian bao kẻ bạc màu lương tri
Nhân tình thế thái chi chi
Tham sang phú quý bán đi con mình
Thế gian còn có chữ tình
Hay vì danh lợi biến hình ..đổi thay
Quên đi tình nghĩa cao dày
Chỉ mong thỏa khát cơn say bạc vàng.

BÀI THƠ: SAO NỠ ÉP DUYÊN

Tác giả: Tình Nguyên Vẹn

Yêu em, chẳng biết tính sao
Cha mẹ em đã, trầu cau với Người
Cắt duyên, hai trẻ một đời
Hứa rằng duyên sẽ, nở cười với ai.
Tụi mình, chia rẽ làm hai
Người đau… kẻ khổ, không phai ân tình
Thương cho, cái bóng với hình
Héo mòn thân xác, chỉ mình với ta.
Cuộc đời, sao lắm bôn ba
Bao nhiêu mật đắng, chẳng qua thế này
Trời ơi, ông nở đọa đày
Còn gì ngang trái, ông bày nữa không.
Người tình, nay đã sang sông
Còn chi đâu nữa, mà trông mà chờ
Cuộc sống, kia đã hững hờ
Còn lại nơi ấy, mập mờ duyên xưa.
Hôm nay, trời đổ cơn mưa
Mình tôi ngồi đó, đò đưa tình buồn
Ôi thân xác, kẻ không hồn
Vừa đau… vừa đớn, lại còn tả tơi.
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận