Những bài thơ hay viết về công việc, số phận, cuộc đời của những người phụ nữ bán thân kiếm sống (nhiều người còn gọi là gái đứng đường,.v.v.)
BÀI THƠ: GÁI ĐỨNG ĐƯỜNG
Tác giả: Thầy giáo Hải
Nh-ục nhã, nhơ nh-uốc tấm thân,
Đành vì cuộc sống, lâu dần cũng quen.
Nhân cách, danh dự ố hoen,
Chỉ vì đời phải bon chen, ưu phiền.
Bán mình để kiếm đồng tiền,
Lăn lộn, khổ sở khắp miền gần xa.
Ngày ngủ, tối lại chui ra,
Cuộc đời không một mái nhà dung thân.
Công an bắt giữ bao lần,
Mà chẳng dừng nổi bước chân sa đà.
Chỉ thương, tội lắm mẹ cha,
Nuôi ăn, nuôi học vậy mà mất không.
Hư hỏng sao lấy nổi chồng,
Thôi đành số kiếp má hồng, môi son.
Biết rằng đời sẽ héo mòn,
Chỉ mong kiếm được đứa con là mừng.
Đến lúc rồi sẽ phải dừng,
Chỉ mong xã hội xin đừng lánh xa!
BÀI THƠ: BƯỚM ĐÊM TÂM SỰ
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Mấy bữa nay trời Sài Gòn trở gió
Khi đêm về đèn xanh đỏ giăng giăng
Dưới ánh đèn ai để ý đến trăng
Thu đang về biết chị Hằng có lạnh
Phố đêm nay ánh đèn màu lấp lánh
Bên đèn đường em đứng, tránh mưa rơi
Đêm cô đơn giữa bão táp cuộc đời
Đứng nơi đây…em chào mời mua bán
Ai gọi em là… bướm đêm tệ nạn
Em lại cho mình đi bán tình em
Cuộc sống đẩy đưa, đời đã lấm lem
Giờ em chỉ biết đêm đêm kiếm sống
Sài Gòn phồn hoa ngày đêm sôi động
Biết bao người mơ mộng mộng mơ
Riêng mình em sao cảm thấy bơ vơ
Ngày đêm sống vật vờ bên cõi tạm
Sài Thành vào thu mây trôi ảm đạm
Tương lai của em … màu xám tối thui
Thương cho thân em chỉ biết ngậm ngùi
Đem thân xác mua vui cho thiên hạ
Giữa chợ t-ình bao kẻ quen người lạ
Đâu tình người nơi phố xá bon chen
Đời bướm đêm hiu hắt dưới ánh đèn
Đi về đâu đời tối đen bất hạnh.
BÀI THƠ: MẢNH ĐỜI TRÔI DẠT
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Từ giã quê, lên phố sống bon chen
Em lên Sài Gòn, dưới ánh đèn xanh đỏ
Đêm mùa hè hắt hiu cơn mưa nhỏ
Một mình em, đứng ở đó chờ ai
Trời se lạnh, gió thổi tóc em bay
Ánh đèn khuya, đời nhạt phai son phấn
Dời bỏ quê hương, tình yêu lận đận
Em vào đời, mang nỗi hận người xưa
Mối tình đầu em bị họ dối lừa
Em bươn trải dưới nắng mưa thành phố
Bao vất vả, bao gian nan cực khổ
Đời dập vùi, tình dang dở buồn đau
Nhớp nhơ cuộc đời, em cứ chìm sâu
Em bán thân, dưới đèn màu phố vắng
Tan nát đời hoa, một bông sen trắng
Em buông tay, vì đời chẳng còn chi
Đêm đêm về, em khóc lệ hoen mi
Khóc cho người con gái nhu mì, ngày ấy
Sóng gió cuộc đời, dập vùi xô đẩy
Phận lục bình, theo nước chảy ngược xuôi
Về quê đi em, làm lại cuộc đời
Dòng sông quê hương, đầy vơi con nước
Gột sạch đi, những nhớp nhơ ngày trước
Rồi cuộc đời em, sẽ được đổi thay.
BÀI THƠ: GÁI BÁN HOA
Tác giả: Vũ Nguyên
Những cô gái tuổi đôi mươi rất trẻ
Chọn cái nghề cho kẻ khác mua vui
Tuổi xuân thì sao hoài phí em ơi
Đi bán hoa cho người đời khinh ghét
Dù nắng Hạ hay mùa Đông lạnh rét
Mặc h-ở h-ang để tiếp khách vào ra
Có bao giờ em nghĩ đến mẹ cha
Nếu biết được thì xót xa nhiều lắm
Cũng xinh đẹp và môi hồng má thắm
Cũng mặn mà đầy duyên dáng như ai
Vì khó khăn hay mê đắm tiền tài
Mà em lại bán thân mình em hỡi
Trong quán hàng ánh điện mờ giăng lối
Bán nụ cười em đổi lấy bạc xanh
Rồi mai sau khi liễu héo rũ cành
Hỏi ai còn cần nhành hoa tàn rũ
Cớ tại đâu em để đời trinh nữ
Tàn tạ dần trong vẫn vũ cuồng quay
Tiền em cầm đời hoa cũng trao tay
Cho những kẻ cuồng say tìm vui thú
Không chồng con cũng đâu nào quả phụ
Lúc về già em lữ thữ mình em
Từng canh khuya lệ rơi ướt gối mềm
GÁI BÁN HOA mang nỗi niềm ai hiểu.
BÀI THƠ: XIN LỖI EM CHỈ LÀ GÁI BÁN HOA
Tác giả: Chẳng Là Gì Cả
Em xin lỗi, em là gái bán hoa,
Thân nhơ nh-uốc mặc người ta chà đạp,
Em xin lỗi kiếp này mình không hạp,
Vì em đây là cô gái bẩn dơ.
Thời gian trôi, cảm xúc đã hóa trơ,
Về đi nhé đừng chờ mong em nữa,
Tuổi thơ ngây em bụng mang dạ chửa,
Vì yêu nhầm một đứa quá sở khanh.
Đêm đã khuya thôi hãy về đi anh,
Em còn phải kiếm tiền dành gửi mẹ,
Thương con nhỏ giờ tuổi đang bập bẹ,
Tấm thân này sao xứng đáng với anh?
Nước mắt rơi nhiều lúc em dỗ dành,
Bao cay đắng vẫn lặng thầm nuốt lấy,
Tại số trời cho em làm cô gái,
Đi bán “hoa” sao em dám yêu ai?
BÀI THƠ: GÁI ĐI KHÁCH
Tác giả: Duy Kế
Một trăm năm chục đi không
Nếu đi thì quyết anh bồng lên xe
Đứng đây muỗi đốt vỉa hè
Đừng nên tăng giá cò ke làm gì
Thôi thêm trăm nữa thì đi
Đầu hôm đứng mãi chỗ nì mỏi chân
Giá này là giá bình dân
Dành cho mấy bác đang cần quyết nhanh
Thôi mà…! lấy rẻ với anh
Lần sau còn đến ta thành người quen
Chứ hàng da dẻ úa đen
Đòi tăng thêm nữa bỏ bèn chi đâu
Mấy cha nhìn mặt cũng ngầu
Cò đi kè lại đau đầu quá thôi
Về nhà chơi Chó cho rồi
Chị đây giá đó không chơi thì chuồn.
P/S: Giọng xã hội nên các bạn thông cảm!
BÀI THƠ: Ở QUÊ RA THÀNH
Tác giả: Chiêu Nguyễn Văn
Lần đầu đến chốn thành đô
Người đông xe cộ xô bồ chen nhau
Kẻ quê choáng mắt vò đầu
Lâu nay ở rẫy thấy đâu cảnh này
Góc đường có ả vẫy tay
Lại đây em hỏi tối nầy đi không
Tai nghe đầu óc lùng bùng
Mình người xa lạ đi chung thế nào
Mắt nàng liếc xéo hỏi sao
Ba trăm một vé ừ nào anh yêu
Kẻ quê chẳng có tiền tiêu
Lấy đâu mua vé cùng Kiều vi vu
Chẳng may bị túm vào tù
Vợ con nhăn nhó réo tru khổ đời
Cho anh xin kiếu em ơi
Tiền không dính túi mà vui nỗi gì
Nói xong liền vội bước đi
Cô nàng nhăn mặt cười khì kẻ quê.
BÀI THƠ: NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA ĐÊM
Tác giả: Nguyễn Hoài Phố
Đêm lạc bước xác thân mòn mỏi đến
Mắt nhung tơ ngơ ngác đợi màu trăng
Ngập ngụa đau da thịt dấu in hằn
Men rượu nhạt lẫn mùi son con gái
Người đàn bà của đêm lòng trống trải
Đêm tàn rồi em có nhớ gì không?
Úp mặt bên vai người lạ lạnh mênh mông
Em đã khóc khi lui về ngõ vắng
Lau nước mắt hoen bờ mi trĩu nặng
Bước kiêu sa ngày đó mất đâu rồi
Dấu tình sầu tô nhạt nhẽo trên môi
Tay khô lạnh lần mò khăn lụa ấm
Mưa gõ nhịp mái hiên ngoài chầm chậm
Người đàn bà ôm gối tựa lòng đêm
Ngoài phố mưa thong thả giọt êm đềm
Mai lại sáng đời dài thêm chút nửa…
Đêm trôi hoang bao lời yêu đã hứa
Khách qua đường đâu kịp nhớ…..mà quên !?