Chùm thơ hay viết về những câu chuyện tình cảm từ việc đi chung trên những chuyến xe, chuyến đò. Có thể sau lần gặp gỡ tình cờ đó, tình cảm sẽ lớn dần và cùng nhau đi hết con đường tình yêu, cũng có thể đó chỉ là lần gặp đầu tiên và cũng là cuối cùng, để rồi đêm về nhớ nhung, thao thức…
BÀI THƠ: CHUYẾN XE CHIỀU
Tác giả: Sơn Hồng
Lần về thăm lại quê xưa
Lề đường rảo bước, lưa thưa nắng chiều
Ngược xuôi xe khách dập dìu
Khi tìm đúng tuyến, tay khều đón xe
Về đâu ơi hỡi ơi xe
Cho tôi ghé lại BẾN TRE xứ dừa
Nhà tôi cuối xóm vườn thưa
Trời vừa xập tối, xe vừa đến nơi
Trên xe cô gái chung ngồi
Xuống xe cô tỏ đôi lời quá giang
Tôi, Nàng cùng bước lang thang
Mặc cho trời tối, lòng càng thước tha
Nhưng rồi cũng đến ngã ba
Nàng thì rẽ lối, tôi xa một đường
Lê chân từng nhịp vấn vương
Đêm về mộng mị, lại thương xe chiều.
BÀI THƠ: CHUYẾN PHÀ NĂM ẤY
Tác giả: Sơn Hồng
Thêm lần ghé lại Trường An
Vĩnh Long sông nước mênh mang nỗi lòng
Nhớ thời phà cũ người đông
Có người con gái sang sông chung phà
Mắt nàng dạo bước gần xa
Đến nơi khúc khuỷa, mắt ta chạm vào
Lở đà, gợi chuyện đổi trao
Trên phà năm ấy, in bao chuyện lòng
Chuyện lòng trôi mãi ngược dòng
Thêm lần trở lại, cầu vòng sang sông
Con phà đâu nữa mà mong
Chỉ còn con nước lớn rồng đầy vơi.
BÀI THƠ: ĐÒ DUYÊN
Tác giả: Giọt Buồn Không Tên
Gặp em trên chuyến đò chiều
Nghiêng che vành nón mỹ miều dáng quê
Thẹn thùng tà áo vân vê
Phất phơ trong gió tóc thề bay bay
Chợt nghe hồn ngẩn ngơ say
Phải chăng trời đã sắp bày nợ duyên
Một đời phiêu bạt truân chuyên
Anh hùng đã gặp thuyền quyên đây rồi
Dù cho biển cạn non bồi
Chỉ mong mình mãi chung đôi trọn đời
Để nghe được tiếng à ơi
Con thơ gọi Mẹ ngọt lời ê a
Mặn nồng tình nghĩa thiết tha
Nhà tranh mái lá đậm đà duyên quê
Bên nhau sớm tối đi về
Sắc son mãi một câu thề thủy chung
Những đêm trời trở lạnh lùng
Những ngày mưa gió bảo bùng có nhau
Như trầu quấn quít bên cau
Như tình quê mãi ngọt ngào đợi mong
Đò chiều giờ hết long đong
Xuôi về bến mộng lạc dòng ái ân.
BÀI THƠ: DUYÊN NỢ MIỀN TÂY
Tác giả: Giọt Buồn Không Tên
Tôi gặp em trên chuyến phà chiều ấy
Khi một lần về thăm lại miền Tây
Sông Tiền Giang dào dạt nước vơi đầy
Hồn phiêu lãng ngất ngây dòng Mỹ Thuận
Áo bà ba mái tóc buông hờ hững
Mắt tròn xoe chan chứa cả mùa xuân
Làn môi xinh e thẹn thoáng ngập ngừng
Như bẻn lẻn ngọt quá chừng câu nói
Đẹp làm sao một đóa hoa đồng nội
Để cho lòng bổi hổi thấy xuyến xao
Kể tôi nghe lời em quá ngọt ngào
Tôi cứ ngỡ mình lạc vào cõi mộng
Quê hương em một màu xanh trãi rộng
Đất bạt ngàn vườn trái ngọt mênh mông
Hương phù sa cho bông lúa vàng đồng
Dòng nước ngọt mát lòng sông quê mẹ
Phà cập bến gió mơn mang thổi nhẹ
Chia tay em nghe lặng lẽ thoáng buồn
Lời tạ từ sao tôi chẳng nỡ buông
Em đứng lặng đôi mắt buồn man mát
Bến sông thương nhấp nhô con sóng bạc
Tiếng ai hò dào dạt vẳng xa đưa
Quê hương em vương vấn mấy cho vừa
Sao thương quá dù lời yêu chưa tỏ
Tôi sẽ về khi nàng xuân chạm ngõ
Để xua đi từng cơn gió cuối đông
Bến sông quê ngập đỏ xác pháo hồng
Cho nắng ấm thơm nồng đôi má thắm
Cho mắt em vơi nét buồn sâu thẳm
Lời ngọt ngào gọi thương lắm mình ơi.