Tuyển chọn những bài thơ lục bát viết về nỗi nhớ “người dưng” của chàng trai, hoặc cô gái khi yêu thương một ai đó.
Những bài thơ tương tư, nhớ người dưng hay nhất (ảnh: internet) |
CHÙM THƠ LIÊN QUAN:
♥ Chùm thơ hay viết về nỗi nhớ người yêu
♥ Chùm thơ tỏ tình dễ thương, ngọt ngào, lãng mạn nhất
♥ Chùm thơ tình buồn khi người yêu đi lấy chồng
THƠ LỤC BÁT: TA NHỚ NGƯỜI DƯNG
Tác giả: Phạm Hải Đăng
Đêm dài ta nhớ người dưng
Người dưng bên đó có cùng nhớ không ?
Hay là chỉ để trong lòng
Nửa ta nỗi nhớ ngày trông đêm chờ
Đêm dài đâu phải là mơ
Qua mơ mới hiểu từng giờ mong nhau
Nhớ hôm cái thuở ban đầu
Người dưng ngấn lệ, anh sầu cô đơn
Người dưng, khi giận khi hờn
Vì anh đến trễ lòng buồn ai kia ?
Sương rơi ướt cỏ đầm đìa
Hạt thương, hạt nhớ chẳng lìa nhau ra
Người dưng, hay trách người ta
Sai lời, lỗi hẹn, chẳng qua kẹt đường
Giận rồi: hổng có còn thương
Thương thương, giận giận không nhường nhịn ai
Nửa đêm tiếng nấc thở dài
Nói người dưng nhé, thương hoài ngàn năm !
Mong thầm nỗi nhớ ghé thăm
Như nong mong kén như tằm chờ dâu.
BÀI THƠ: NHỚ NGƯỜI DƯNG
Tác giả: Ngọc Nhi
Người dưng thấy ghét ghê nha
Làm bé phải nhớ thật là ghét ghê
Hôm nay lại bị mẹ chê
Nấu cơm không được cơm khê nữa nè
Canh thì nấu mặn quá nhe
Cá chiên lại khét he he hết thời
Lòng sao lại nhớ quá trời
Làm gì không được lơi khơi ra vào
Mẹ hỏi con bệnh nữa sao
Trả lời sao nhỉ……..có đau đâu mà
Gần thi bài cũng bao la
Đề cương một sấp nhìn mà ngán luôn
Bài học chưa thuộc cũng buồn
Môn này chắc chết lệ tuôn hai hàng
Thôi thì dẹp giấc mộng vàng
Vào phòng lo học đàng hoàng bé ơi
Qua thi rồi được nghĩ ngơi
Có thời gian rãnh ……nhớ về người dưng.
Thơ tình yêu người dưng ngược lối (ảnh: internet) |
THƠ TÌNH: NHỚ NGƯỜI DƯNG
Tác giả: Phạm Hải Đăng
Đêm nằm mình nhớ người dưng
Người dưng khác họ có chung nỗi lòng
Lục bình nở tím trên sông
Trắng rơi bần rụng trổ bông mấy mùa
Cá rô đồng, đợi chiều mưa
Mải mê bơi lội nên chưa về đồng
Lúa thì con gái lưng ong
Bờ đê e thẹn, con còng làm duyên
Chiền chiện ríu rít huyên thuyên
Én chao nghiêng liệng bỏ quên lối về
Lối về cong cả ngọn tre
Đung đưa phe phẩy như nghe tỏ tường
Người dưng ơi, nghĩ mà thương !
Tội cho kẻ đợi chung đường lắt lây
Chừng nào trái đất ngừng quay
Niềm thương nỗi nhớ quên ngay thôi mà.
BÀI THƠ: NHỚ LẮM BÉ ƠI
Tác giả: Phạm Hải Đăng
Bé đừng xinh nữa bé ơi
Bé đi ra phố làm tôi thẫn thờ
Đêm về thao thức bơ vơ
Làm sao gặp được bây giờ… BÉ ƠI !
Sáng nào tôi cũng mộng mơ
Ước gì gặp bé, bớt khờ bên đây
Môi hồng má đỏ hây hây
Làm tôi xao xuyến mà lây lất lòng
Mong rằng mây hiểu trời thông
Cho tôi gặp bé cho lòng ngất ngây
Cho bao nỗi nhớ đêm ngày
Hòa vào cùng bé mà say men tình
Nụ cười bé thật là xinh
Lúng la lúng liếng cho mình ngẩn ngơ
Chắc yêu nên mới mong chờ
Hay là chỉ nhớ, có khờ chi đâu
Đông về qua cũng đã lâu
Đợi chờ ai đó gật đầu làm quen
Ngoài kia nghe tiếng dế mèn
Nó kêu rinh rích…, chong đèn đợi ai./.
THƠ LỤC BÁT: NHỚ NGƯỜI DƯNG
Tác giả: Trịnh Lãng
Người ta có cặp có đôi
Riêng tôi bóng lẻ đơn côi đi về
Thực tình tôi cũng rất mê
Cô nàng bên xóm ven đê cuối làng
Mấy lần ! Chân muốn bước sang
Nhưng rồi e ngại bởi nàng ! Ngây thơ
Thế rồi ngày đó , đâu ngờ
Em lên tỉnh học ….thẫn thờ lòng tôi
Nhận tin như sấm ngang trời
Từ nay có lẽ ,xa rồi người dưng
Bâng khuân ,chân bước ngập ngừng
Tìm ra cuối xóm .để mừng tiễn em
Tim đau, dạ xót môi mềm
Run run cất tiếng bình yên hỡi mình
Mỉm cười với nụ duyên xinh
Nàng đưa mắt liếc đượm tình nhớ nhung
Hồn tôi bay tận không trung
Trách tôi sao chẳng anh hùng khi xưa
Để giờ sáng tối chiều trưa
Đơn côi một bóng mấy mùa đợi nhau.
Thơ nỗi nhớ người dưng (ảnh: internet) |
THƠ TÌNH LỤC BÁT: NGƯỜI DƯNG
Tác giả: Hồ Như
“Người dưng” đã có từ lâu
Không cùng huyết thống, phải đâu họ hàng
Chẳng ai ép buộc đa mang
Chẳng ai bắt phải tính tang vui mừng.
Cớ sao lại nhớ người dưng
Dẫu rằng hai đứa chưa từng gặp nhau
Đêm dài thao thức canh thâu
Để cho nỗi nhớ thấm sâu trong lòng…
Đêm về đem nhớ ra đong
Muốn đo đếm đủ nỗi lòng nhớ thương
Cho dù cách trở dặm trường
Vẫn không ngăn được vấn vương tương đồng
Vẫn mơ hái được nụ hồng
Dù tươi dù nở vẫn nồng vẫn say
Ước gì ta có được ngày
Hôn lên mái tóc thôi bay thuở nào…