Tuyển chọn những bài thơ tình yêu vui khi bị thất hẹn, người yêu cho leo cây, hay đợi chờ hoài mà người yêu chơi tới..
BÀI THƠ: MONG ĐỢI
Tác giả: Phạm Thái
Thế này mà nói yêu em
Mất hai tiếng rưỡi chẳng thèm mò ra
Bực mình..tức quá đi nha
Phen này xuất hiện có mà véo tai
Hôm xưa thề hứa chẳng sai
Lỡ mà tới trễ chỉ vài phút giây
Sao đành lỡ hẹn hôm nay
Hay là quá chén nên say quên rồi
Réo chuông điện thoại liên hồi
Sao không bắt máy trả lời vậy ta
Bực mình..bực quá rồi nha
Đợi thêm chút nữa về nhà..giận luôn!
THƠ VUI: CHO LEO CÂY
Tác giả: Trần Quang Duy
Gió lùa từng xác lá thu rơi
Anh nhớ mong em, đứng lại ngồi
Em hẹn gặp nhau vào… 9 rưỡi
Đồng hồ mới điểm 9 giờ thôi
Nửa tiếng trong anh ngỡ thật dài
Lá vàng bay hết ngỡ thu phai
Công viên trở lạnh như đông đến
Tim vẫn nồng nàn thổn thức ai
Chờ người đã trọn 30 phút
Đưa mắt kiếm tìm một dáng quen
Chỉ thấy từng đôi giầy thả bộ
Gót hài vẫn khuất lối đêm đen
Kiên nhẫn anh chờ thêm nửa tiếng
Mặt hồ thưa thớt ánh đèn soi
Trời ơi em khiến anh lo quá!
Có phải em đi lạc mất rồi?
Mà không! Không thể nào như vậy!
Hò hẹn bao lần vẫn chốn đây
Bấm số gọi em em tắt máy
Nỡ nào em để anh leo cây!?
Hậm hực ghen hờn, tim nhói đau
Hay em tí tởn với thằng nào?
Bấy nay anh vẫn không ngờ tới
Xỏ dép rồi về chứ biết sao!
Nửa đường chuông điện thoại rung lên
Đoán chắc đây là số của em
Anh vội mở phôn rồi… tắt máy
Trong lòng vẫn hậm hực hờn ghen
Về phòng mở lap vào facebook
Thấy nick của em đã offline
Nghĩ bụng: quả nhiên mình đoán chuẩn
Chắc giờ đang tí tởn cùng zai!
Chợt thấy góc bên màn laptop
Hả? Giờ mới 9 rưỡi thôi sao?
Đồng hồ điện thoại… ơ 10 rưỡi???
Lạy chúa! Giàng ơi! Thế éo nào!?
BÀI THƠ: GIẬN EM TRỄ HẸN
Tác giả: An Giang Bùi
Tôi nhớ ngày xưa có một lần
Hẹn em tôi đợi buổi chiều hôm
Ngồi trong quán vắng bên hè phố
Khói thuốc cuộn tròn thấy vui vui.
Thoạt đầu nghe nhạc rất thảnh thơi
Giọt cà fe đắng tí tách rơi
Mắt nhìn lơ đãng người trên phố
Chắc bước chân em sắp đến rồi.
Tôi vẫn ngồi nguyên đếm từng giờ
Ly cà fe đắng đã cạn khô
Làn khói thuốc tròn bay theo gió
Khúc nhạc bây giờ cứ lơ mơ.
Cơn giận bùng lên tự bao giờ
Những câu hờn trách xếp thành thơ
Chỉ chờ em đến tuôn ra hết.
Nào có ai hay thật không ngờ …
Từ phía xa xa có bóng người
Dáng đi quen quá – đúng em tôi
Bước chân vội vã như biết lỗi
Giận dỗi đâu rồi chỉ thấy vui.
Bước đến bên em nắm chặt tay.
Nếu bận em phải báo anh ngay
Một dòng tin nhắn đâu có khó…
Bao câu trách giận biến mất rồi.