Những bài thơ viết về người khuyết tật, những mảnh đời bất hạnh

Tuyển chọn những bài thơ hay và cảm động viết về những người bị khuyết tật. Đó là những vần thơ đồng cảm với những nỗi đau, mất mát mà những mảnh đời bất hạnh này phải gánh chịu.

Thơ người khuyết tật
Thơ viết về những người khuyết tật, mảnh đời bất hạnh (ảnh: internet)

BÀI THƠ: THÂN PHẬN TẬT NGUYỀN
Thơ: Hồng Hoa

Em cũng sống giữa đời như thiên hạ
Nhưng nỗi đau lại quá sức làm người
Năm tháng buồn…mặt rủ rượi chẳng tươi
Thân tàn phế tiếng cười không còn nữa.
Cầu sớm tối…vui đùa tình chan chứa
Nhưng thân em đâu chọn lựa được gì
Chân tay cùng…ghì níu để lết đi
Lê thân xác…môi thầm thì…gọi Mẹ.
Rồi cứ thế em nhẹ nhàng thật khẽ
Cố gượng cười…dù chỉ hé vành môi
Nuốt đớn đau muôn lối của cuộc đời
Rơi nước mắt thấm bờ môi mặn chát.
Ai ngang qua…nhớ giúp em két bạc
Để nuôi thân khi thân xác hiểm nghèo
Đời dải dầu khô héo…giữa cheo leo
Thương thân phận bọt bèo trời nỡ đọa!

THƠ NGƯỜI KHUYẾT TẬT: THẮP SÁNG ƯỚC MƠ

Thơ: Trần Văn Nghệ

Bao mong mỏi đến ngày sinh hạ
Mẹ đón em một đóa hoa tươi
Nét môi, khoé mắt,mi cười
Bi bô học nói, vui chơi suốt ngày.
Nhưng uất hận đắng cay vô lối
Trời cao xanh bắt tội em mang
Hóa công sao lại bẽ bàng
Tứ chi nặn dở, muộn màng ngày sinh.
Nhìn chúng bạn đuổi hình bắt bóng
Bi với cù, chong chóng, nhảy dây
Còn em lay lắt thân gầy
Sàn nhà, bậu cửa vạch đầy nét son.
Cuộc đời nhỏ sao còn phải gánh?
Nét tai ương ai chạnh lòng đây?
Bất công giữa cuộc đời này
Nuôi mầm mơ ước có thay phận nghèo?
Nhưng em hỡi!Gieo neo đâu sợ
Khó khăn nhiều chớ có chùn chân
Trong em nhiều lắm: Tinh thần
Trí khôn tuyệt đỉnh, rất cần đó em.
Trong giấc ngủ nuôi niềm mộng ước
Đời cho em được bước thẳng ngay
Vạch đường bằng chính đôi tay
Gian nan đâu kể, có ngày vinh quang.
Hãy tin nhé, mỗi trang em viết
Sẽ có dòng tha thiết tình thương
Cuộc đời nhiều lắm -Vô thường
Bàn tay nâng đỡ đoạn đường em đi.
Lòng nhân ái chẳng khi nào thiếu
Nghĩa nhân từ đâu liệu đắn đo?
Chở hy vọng -Một con đò
Thắp niềm mơ ước em thơ vững lòng.

Thơ người cha khuyết tật
Thơ người cha khuyết tật (ảnh: internet)

BÀI THƠ: NHỮNG BƯỚC MUÔN TRÙNG
Thơ: Trần Thanh Toàn

Đã bao giờ nhìn vào mắt cha chưa
Ở trong đó chứa muôn điều mong ước
Mà cuộc sống không ai là biết trước
Chỉ sau cùng còn nghĩa mẹ ơn cha
Có những người khổ từ lúc sinh ra
Làm sao được khi ông trời cho vậy
Một tâm thức sáng trong hay vụng dại
Âu cũng là một số phận trời ban
Có những điều khi hạnh phúc toả lan
Lại đơn giản như tiếng cười thơ bé
Là hiện hữu trong mắt người bố trẻ
Dẫu thân anh bao đau đớn cho vừa.

THƠ NGƯỜI KHUYẾT TẬT: GIẤC MỘNG THẦN TIÊN
Thơ: Song Linh

Em sinh ra cũng muốn được làm người.
Có đầy đủ nét vui tươi con trẻ
Chẳng ai biết cuộc đời em lặng lẽ
Mang hình hài với dáng vẻ xót xa.
Khuôn mặt em cũng mi nét hài hòa
Đôi mắt khóc… miệng như hoa…da phấn
Hỏi cao xanh nỡ gieo em số phận
Tạo hóa đùa…ban thiếu tận mấy “chi.”
Tuổi thơ ư…em chứng kiến những gì
Nhìn chúng bạn được đi đây về đó
Tung tăng chạy vờn mây cùng bắt gió
Còn em thì lối nhỏ cứ lết lê.
Những khó khăn mà em phải cận kề
Bao trái đắng làm tái tê lòng dạ
Niềm mơ ước với em là phép lạ
Nhưng dòng đời cứ vội vã cuốn trôi.
Nỗi đau nào nhiều hơn thế em ơi.!
Khi nghiệt ngã quấn vòng đời thơ dại
Em đừng khóc hay tỏ ra sợ hãi
Tình con người sẽ theo mãi bên em.
Dẫu cuộc đời có khổ cực lấm lem
Vẫn hơn hẳn tàn thân kèm dị dạng.
Chẳng biết khóc hay cười cho thỏa đáng
Mà vô tri với ngày tháng không hồn.
Em còn nhiều…cả một khối trí khôn
Hãy mạnh mẽ đừng chôn niềm hy vọng
Xin ngọn gió hãy thổi quay chong chóng
Thổi phép màu vào giấc mộng đời em.
Hỡi ai ơi ! cùng chia sẻ nỗi niềm.
Đem nhân ái sưởi lòng tin lấp ló
Hãy đùm bọc một hình hài bé nhỏ
Mang cảm thông để em có nụ cười…!!!!!

Thơ người khuyết tật ở chân thật cảm động
Thơ người khuyết tật ở chân thật cảm động (ảnh: internet)

THƠ NGƯỜI KHUYẾT TẬT: ĐÔI CHÂN MƠ
Thơ: Dương Tuấn

Mẹ dạy em bắt đầu vẽ ngôi nhà
Rồi đình làng, cây đa và bến nước
Mẹ đi vắng em vẽ điều em ước
Vẽ đôi chân xuôi ngược khắp xa gần.
Với bao người đơn giản chỉ đôi chân
Bình dị thế nào ai cần xem trọng
Nhưng với em nó gần như sự sống
Là ước mơ, khát vọng cả cuộc đời.
Trong giấc mơ em thấy được rong chơi
Chân tung tăng trên đường quê thơ mộng
Được thả diều vào những chiều gió lộng
Cùng bạn bè bao ước vọng ngày thơ.
Đôi chân ơi! Những năm tháng đợi chờ
Em mộng ước để bây giờ em vẽ
“Đôi chân mơ “trong tâm hồn thơ trẻ
Ta nhắm mắt rồi.. mình đi nhé.. chân ơi!

THƠ NGƯỜI KHUYẾT TẬT: CHA VÀ CẬU BÉ MÙ
Thơ: Dương Tuấn

Ánh sáng là gì vậy hả cha ?
Có giống nắng kia rọi hiên nhà ?
Ôm con vào lòng nghe chua xót
Ánh sáng là.. ánh sáng.. thôi mà.
Con nghe họ kể Ông mặt trời
Chiếu ngàn tia nắng khắp muôn nơi
Cho lá mừng vui trong nắng sớm
Cho hoa thơm ngát đẹp rạng ngời.
Con nghe họ kể về biển xanh
Bãi cát trắng tinh nước trong lành
Tung tăng cá lội trông vui lắm
Đủ màu trắng, đỏ, tím, vàng, xanh.
Con ước một lần, một lần thôi
Nhìn thấy cỏ cây, thấy mặt trời
Thấy mặt biển xanh, bờ cát trắng
Từng đàn quanh quẩn.. cá rong chơi.
Con ước một lần.. một lần xem
Những màu họ kể thật thân quen
Tím, đỏ, vàng, xanh, lam, chàm, tím
Bởi mắt con giờ… chỉ màu đen.
Thôi cha đừng khóc nữa cha ơi!
Bởi nó với con …quá xa vời
Tim con đã có nguồn ánh sáng
Ánh sáng tình cha… ánh mặt trời.

Mời các bạn tiếp tục đến với chùm thơ họa ảnh nụ cười lạc quan của người khuyết tật chân vì hậu quả của cuộc chiến tranh rất hay dưới đấy…

nụ cười người khuyết tật
nụ cười của người khuyết tật (ảnh: internet)

NỤ CƯỜI TỎA NẮNG

Thơ: Thanh Thống

Nụ cười ấy lấp vùi bom đạn
Của một thời sơ tán vùng quê
Tỉnh dần sau những cơn mê
Tứ chi đã mất… tóc thề vương bay !
Cảnh loạn lạc Mẹ Thầy vắn số
Vượt qua ngày bể khổ trần gian
Niềm tin như ngọn sóng tràn
Nết na thùy mị bừng loang ánh hường…
Vẫn bươn chải nẻo đường cuộc sống
Tự mưu sinh khát vọng yêu đời
Phận nghèo như bóng chiều rơi
Vươn tràn nghị lực tuyệt vời chị ơi !
Yêu quý chị… dẫu đời bất hạnh
Vững tin đời lấp lánh ngàn sao
Hẩm hiu dù phận má đào
Nụ cười tỏa nắng ngọt ngào yêu thương !

CHỊ YÊU …
Thơ: Rừng Già

Bởi cuộc chiến chị thành khuyết tật
Giữa hương đời phảng phất nét xuân
Lòng em khâm phục vô ngần
Trái tim, nghị lực như ngân chuông vàng
Vẫn đọng nét đài trang một thuở
Như tươi ngời bung nở ngàn hoa
Chị là gương sáng chọi lòa
Trái tim vượt khó nở hoa cho đời.
Em chợt ngẫm, em người đầy đủ
Được trời ban thiên phú vẹn nguyên
Nhưng tâm chưa được ngoan hiền
Em noi gương chị muộn phiền sẽ qua
Mong đời mãi nở hoa bên chị
Nghe hồn xuân thủ thỉ từng đêm
Bài ca mãi cứ êm đềm
Như trăng tỏa sáng bên thềm.., chị yêu !

NỤ CƯỜI MÃI NỞ!
Thơ: Thanh Trân

Em là thiếu nữ bao điều lạ
Vẫn cứ âm thầm giữa nẻo xa
Mặc cho sương gió phong ba
Nụ cười mãi nở vượt qua nỗi buồn
Chiến tranh khốc liệt gieo bom đạn
Tứ chi đã mất ngán làm sao?
Nhưng đời thì vẫn ngọt ngào
Ngược xuôi bươn trải như bao người thường
Bán vé số mưu cầu cuộc sống
Không than thân trách phận cho đời
Dù cho khó nhọc mưa rơi
Tấm thân ướt sũng vẫn ngời sáng trong
Gió hanh về ngoài trời se lạnh
Nhưng trong lòng lấp lánh ánh sao
Đời hiu bởi phận chẳng đào
Buồn đau để lại vẫn trào yêu thương…

thơ cảm động về người khuyết tật
thơ cảm động về người khuyết tật (ảnh: internet)

ANH KHÔNG PHẾ
Thơ: Song Trà

Anh tàn.. chứ chưa bao giờ bị phế
giữa cuộc đời dâu bể để mưu sinh
bánh xe lăn trên vạn nẻo dặm trình
mặt rạng rỡ như bình minh ló dạng
có những người với tâm hồn vô hạn
lăn theo đời hàng vạn nỗi niềm đau
họ bước đi như một phép nhiệm mầu
tự đứng dậy xây lầu cho hạnh phúc
rồi cũng có hạng người luôn vẫn đục
sống cuộc đời mục nát với cỏ cây
thân hình còn.. chắc khỏe với đôi tay
đã bị phế.. tâm hồn đầy đen tối
chúng sống bám như ký sinh “cơ hội”
chúng nhởn nhơ với tội lỗi của mình
cả cuộc đời đâu biết tới nhục vinh
đã mục rỗng ươn sình.. tâm hoang phế
còn nơi anh.. đứng lên dù có trễ
niềm vui đời lau lệ vết thương đau
bánh xe lăn bỏ lại ở phía sau
còn trước mặt một màu hồng hy vọng
anh mỉm cười giữa dòng đời biến động
để hồn mình ươm giống đóa tình thương
như hoa sen mỗi sáng tỏa ngát hương
anh chẳng phế giữa vườn đời nhân vị…
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận