Những bài thơ viết về nỗi đau chất độc màu da cam

Tổng hợp những bài thơ hay, cảm động viết về nỗi đau chất độc màu da cam (Dioxin) trong chiến tranh. Những bài thơ nói về những mảnh đời bất hạnh từ hậu quả của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.

Những bài thơ viết về nỗi đau chất độc màu da cam

CHÙM THƠ LIÊN QUAN:
Những bài thơ hay nhân ngày thương binh, liệt sỹ 27-7
Chùm thơ viết về các bà Mẹ Việt Nam anh hùng hay nhất

BÀI THƠ: NỖI ĐAU DA CAM

Tác giả: Phương Lý

Bốn mươi năm , đã qua rồi chiến tranh
Vẫn còn đó những nỗi đau để lại
Chất diệt cỏ , ôi xót xa hủy hoại
Qua bao đời , truyền kiếp chứng tật nguyền .
Ba triệu người bị nhiễm đi o xin
Một con số kinh hoàng những số phận
Cả đất nước , bao gia đình lận đận
Bởi da cam , đến tận cùng nỗi đau .
Khuyết tật tinh thần lẫn thể xác nhàu
Khi con cháu sinh ra không lành lặn
Nhìn dị tật di truyền , lòng đau thắt
Có cánh nào bù đắp được hay không ?
Những căn nhà trống hoác giữa cánh đồng
Bao tiền của , trôi theo dòng bệnh tật
Cái nghèo đói đeo đẳng , đời lận đận
Đến bao giờ mới thoát khỏi cảnh này ?
Có gia đình ba thế hệ truyền lây
Nhiều đứa trẻ dị dạng , sống lay lắt
Thật đau xót , khi đó là sự thật
Biết về đâu , tương lai số phận này …

BÀI THƠ: NỖI ĐAU DA CAM

Tác giả: Hảo Trần

Em sinh ra cũng muốn được làm người.
Có đầy đủ hình hài xinh đẹp.
Tuổi thơ em biết bao nhiêu điều ước.
Nỗi khát khao cháy bỏng một cuộc đời.
Có nỗi nào đau hơn nữa em ơi.
Em sinh ra đã bị tật nguyền rồi.
Còn may hơn những thân hình dị dạng.
Chẳng biết khóc cũng chẳng biết nói cười.
Chiến tranh đi qua mấy chục năm rồi.
Đât nước Việt Nam đã vươn lên đổi mới.
Nỗi đau chiến tranh vẫn chưa nguôi vợi.
Di chứng nỗi đau lên con người vô tội.
Chất Dioxin là gì mà tàn ác vậy người ơi.
Ai có thể trả lời … cho em tôi.
Ai có thể giúp em được làm người.
Hãy chắp cánh ước mơ cho tuổi thơ cháy bỏng.
Các bạn ơi hãy chia sẻ nỗi đau.
Của bao nạn nhân chất độc da cam.
Trên đất nước việt nam…do chiến tranh để lại.
Mang yêu thương, lòng nhân ái giúp người…

BÀI THƠ: HỒI CHUÔNG MÀU DA CAM

Tác giả: Trung Ngôn

Ngày tiễn cha ra mặt trận ,
Mẹ chưa kịp làm cô dâu.
Tháng năm đợi chờ đằng đẵng,
Vẫn mang nặng mối tình đầu.
ngày cha trở về chiến thắng,
Mẹ cha nên vợ ,thành chồng.
Những mong sinh con, đẻ cháu,
cùng nhau chăm chỉ ruộng đồng.
9 tháng nặng mang, đau đẻ,
mẹ cha hồi hộp mong chờ.
đón chào sinh linh nhỏ bé,
Vỡ òa tiếng khóc trẻ thơ.
Con mẹ sao không khóc được?
Hình hài đâu giống con người?
Con cha sao không lành lặn?
qua rồi bom đạn con ơi!
mẹ đâu làm gì nên tội?
Sao con mẹ lại thế này?
Cha không là người có lỗi.
mà sao trời nỡ đọa đày?
Chiến tranh, chiến tranh nghiệt ngã,
Da cam chất độc chết người.
Đỏ trời, rừng trơ trụi lá.
Cha không tránh được con ơi!
Độc tố ngấm vào từ đó,
giờ lan sang mẹ con rồi.
Nỗi đau truyền đời dai dẳng,
Biết đến bao giờ mới thôi?
Còn rất nhiều người đồng đội,
cùng cha chiến đấu một thời.
Và cũng bao nhiêu bà mẹ,
Sinh con ra giống con tôi?
Hồi chuông da cam xé ruột,
Gióng lên cảnh tỉnh loài người.
Đâu rồi cán cân công lý?
Có còn công lý trên đời?
Tòa án nào không xét xử?
Tòa lương tâm mở khắp nơi
Hỡi những người gieo tội ác!
trả cho con mẹ nụ cười!
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận