[Thơ Quảng Nam bão lũ] – Tổng hợp những bài thơ viết về mưa bão, lũ lụt, đất đai bị sạt lở tại Quảng Nam gây thiệt hại rất nhiều về người và của. Những bài thơ thể hiện nỗi đau và lời động viên chia sẻ thật xúc động trước những mất mát mà người dân Xứ Quảng đã phải gánh chịu do thiên tai gây ra.
***Thơ liên quan: Những bài thơ viết về bão lũ miền Trung, ngập lụt vì mưa lớn
Chùm thơ xót thương khi Quảng Nam gặp thiên tai
THƯƠNG LẮM QUẢNG NAM – Thơ: Tín Huy
Hãy gắng về thăm lại đất Quảng Nam
Bão với lũ làm hoang tàn xơ xát
Đứa trẻ thơ mất mẹ buồn ngơ ngát
Cảnh tan thương sao chua chát chạnh lòng
Giờ còn đâu con sông mát nước trong
Đất đá phủ theo dòng sông thêm đục
Tiếng suối reo nơi rừng xanh bao lúc
Chỉ còn chăng trong khúc hát mà thôi
Hãy về đi trông nước mắt mặn môi
Thương đứa trẻ đang ngồi bên đôi mộ
Cha mẹ nghèo suốt đời trong gian khổ
Đã chết rồi ai chạy gạo nuôi em
Bão lũ về gian khó chất chồng thêm
Người chiến sĩ bao đêm dài đâu ngủ
Ngậm ngùi thương bao nấm mồ thiếu chủ
Nhìn quê hương như phủ một màu tang
Núi rừng xanh cây cối đã hoang tàn
Bao câu hỏi với muôn ngàn oán trách
Có phải chăng cần thêm nhiều chính sách
Để quê hương xanh sạch mãi một màu.
NHỮNG HỐ CHÔN TẬP THỂ THỜI BÌNH – Thơ: Hoàng Bích Thị
Chỉ có ở Trà-leng
Ngôi mộ chung như vậy
Quảng Nam quê mình đấy
Bão số 9 gây ra
Ôi mảnh đất hiền hòa
Trong thời bình đất nước
Không chiến tranh xâm lược
Mà tang tóc thê lương
Thiên tai đến đâu lường
Biết bao ngôi nhà sập
Mạng người bị vùi lấp
Núi lở đất sạt trôi
Nước dâng ngập trắng trời
Dân quê tôi chịu khổ
Đây là những ngôi mộ
Mỗi gia đình chôn chung
Thật đau xót vô cùng
Chắp tay xin khấn nguyện
Nén hương trầm đưa tiễn
Chốn cực lạc an nhiên
Xin hãy trút ưu phiền
Bình yên cùng Đất Mẹ.
NỖi ĐAU TRÀ LENG – Thơ: Đồng Văn Tưởng
Lòng đau đớn nghẹn ngào bao thương tiếc
Của phóng viên vốn tác nghiệp đã lâu
Cảnh tan hoang đâu quay chỉ lần đầu
Giọt nước mắt từ thương sầu đau thắt
Cảnh thấy bé mà không nhìn thấy mặt
Trong hoang tàn bùn đất phủ kín rồi
Bế bé lên dòng lệ cứ tuôn rơi
Bởi thương lắm một cuộc đời con trẻ
Mới đây thôi… Mắt, miệng, môi của bé
Tươi như hoa bên cha mẹ người thân
Cùng nô đùa bên các bạn quây quần
Làng bên suối đẹp như tranh thủy mặc
Trong gió bão ngỡ ở nơi vững chắc
Với ước mơ còn đang giấc nồng say
Núi ầm vang trút đất phủ làng này
Thật thảm cảnh khi chia tay ly biệt!
Mẹ gọi con.. Vợ gọi chồng thảm thiết
Chị tìm em …giờ chị biết tìm đâu?
Từng đoàn người cứu hộ vẫn nhắc nhau
Nhẹ cuốc xẻng mà lệ sầu chan chứa
Trà Leng ơi! Nổi đau xin sẻ nửa
Giọt lệ rơi được cất chứa trong tim
Dù khó khăn bao người vẫn gắng tìm
Là lẽ sống với niềm tin hy vọng.!!!
QUẢNG NAM TẬN CÙNG NỖI ĐAU – Thơ: Hoa Thủy Tiên
(Vụ sạt lở 53 người mất tích ở Trà leng, Trà vân)
Quảng Nam đau xót vô vàn
Lại thêm sạt lở bàng hoàng người ơi
Trà Leng tang tóc trắng trời
Năm ba (53) người lại xa rời thế gian.
Tiếng gào tiếng khóc ầm vang
Còn ai nghe thấy tiếng oan đọa đầy
Ào ào thác đổ bên cây
Khổ đau cứ mãi ngất ngây chất chồng.
Hỡi ơi bão táp mưa giông
Tang thương cứ thế đèo bòng nối nhau
Quang Nam lại chịu nỗi đau
Tận cùng lệ chảy nỗi sầu nào vơi.
Năm canh tý chẳng nghỉ ngơi
Nào là dịch bệnh khắp nơi lan tràn
Lũ về quét sạch mùa màng
Bao nhiêu mất mát sang trang sử nhà.
Thiên tai hiểm họa xảy ra
Thống kê người mất thật là đớn đau
Nỗi buồn chồng chất lên nhau
Mong sao Bồ Tát cứu mau cõi trần.
Thế gian vũ trụ xoay vần
Sống đời đâu biết nợ nần làm sao
Cuộc đời như giấc chiêm bao
Khổ người trần thế lao đao vô cùng.
Trời đang gió lớn đùng đùng
Chỉ là sự sống có cung có cầu
Nếu mà phạm đến thiên cung
Thì xin xá tội cho ngưng đọa đầy.
NHÌN LẠI SAU CƠN LŨ – Thơ: Tạ Hồng Dũng
Quảng Nam tôi…
đi qua mùa bão lũ
Những cánh đồng chìm ngập mặn phù sa
Ôi ! Thương quá cụ già tay lạnh cóng
Bưng tô mì nghe nặng trĩu xót xa
Quảng Nam tôi…
vẫn đang còn nghèo khó
Vạn ngôi nhà nay đổ nát tan hoang
Nhiều trẻ thơ tạm nghỉ học trường làng
Di tích cổ điêu tàng công gìn giữ
Quảng Nam tôi…
đâu là trong quá khứ
Hiện tại bây giờ mới đó hôm qua
Thu Bồn Trung Phước Đại Lộc Vu Gia
Từ nơi ấy hai con sông cuồn cuộn
Quảng Nam tôi…
cơ hàn nào đâu muốn
Dãy đất lành eo hẹp của miền Trung
Sản sinh ra nhiều thế hệ anh hùng
Dù gian khổ vẫn chung lòng xây dựng
Quảng Nam tôi…
Người nông dân chịu đựng
Bao nhọc nhằn phải hứng lấy nắng mưa
Chuyện thường tình giông bão lũ sớm trưa
Đêm thứ bảy Sài Gòn vừa thao thức….!!!!!
***Thơ liên quan: 92+ Bài thơ viết về Quảng Nam, thơ tình Xứ Quảng hay nhất
Chùm thơ chia sẻ nỗi đau, mất mát với người dân Xứ Quảng
NGỒI XEM TRUYỀN HÌNH – Thơ: Tích Vy
(VTV1 truyền hình trực tiếp làng Trà Leng san bằng trong trận bão)
Cảm ơn V1 truyền hình
Tường thuật trận bão thất kinh lòng người
Quảng Nam đau xót bạn ơi
Cả làng vùi lấp… một đời quặn đau!
Trà Leng núi lở vùi sâu
Tiếng kêu thảm thiết lệ sầu tuôn rơi
Đớn đau nay thấu tận trời
Một làng xóa sạch bao lời oán than…!
Ngồi xem nước mắt chảy tràn
Nấc lên thành tiếng tâm can rã rời
Ruột đau như cắt bạn ơi
Quay bao thảm họa tả tơi điêu tàn.
Bão gây bao nỗi lầm than
Chia ly, tử, biệt vô vàn khổ đau
Chung tay góp sức cho mau
Sẻ chia, cứu, giúp trước sau vẹn toàn.
Chùm thơ ca ngợi Bộ đội – những người Lính luôn sẵn sàng cứu trợ bà con Quảng Nam trước bão lũ
TIẾNG GỌI TỪ NAM TRÀ MY – Thơ: Nguyễn Văn Thành
Thật kinh hoàng Nam Trà My, Quảng Nam
Lở đất lấp năm ba người hai bản
Mở đường gấp đưa lực lượng cứu nạn
Quyết tâm vào dẫu gặp vạn gian nan
Thương người dân thiên tai khổ vô vàn
Mấy tháng trước còn mang làn cứu trợ
Nơi bị dịch COVID…nay đất lở…
Xã Trà Leng, Trà Vân…ngỡ nhầm nghe
Người bị nạn người lành sẽ chở che
Những người lính đã thấu nghe tiếng gọi
Giữa đêm mưa ánh đèn pin sáng rọi
Cứu bà con từ mọi hướng đường vào
Lệ tuôn giữa bão lũ đang thét gào
Mong bà con người nào cũng qua khỏi
Thấu tận tim tha thiết lời kêu gọi
Cả nước cùng tiếng nói cứu miền Trung…
CHUẨN BỊ LÊN ĐƯỜNG – Thơ: Nguyễn Ký
Bão qua giờ lại lên đường
Quảng Nam thẳng tiến tình thương đang chờ
Xóm nghèo đất lở xác xơ
Nhiều nơi cô lập bơ vơ giữa Trời
Bước chân có mặt mọi nơi
Không được giây phút thảnh thơi về nhà
Khó khăn bão tố phong ba
Thì là có lính xông pha tuyến đầu
Núi cao trắc trở vùng sâu
Hiểm nguy bất chấp dải dầu gian nan
Ba lô thực phẩm phải mang
Dốc đèo trơn trợt bản làng xa xôi
Mỏi chân cũng chẳng dám ngồi
Chừng nào tiếp cận được rồi mới yên
Chia nhau làm việc luân phiên
Mỗi người một việc đi liền cố lên
Trách nhiệm không nghĩ đáp đền
Cứu dân nghĩa vụ đứng trên hàng đầu
Chẳng ngại mưa gió đêm thâu
Quyết tâm khắc phục mong cầu sẻ suôn
Gặp nhiều hoàn cảnh đau buồn
Thì lệ của lính cũng tuôn cay nồng
Yêu quê bằng cả tấm lòng
Của người lính chiến mặn nồng thương yêu
Khổ cực vất vả đủ điều
Nhưng về quyền lợi còn nhiều khó khăn
Hy sinh tuổi trẻ siêng năng
Bảo vệ Tổ Quốc tính bằng phút giây.
MÀU XANH ÁO LÍNH – Thơ: Phạm Quang Biểu
Màu xanh áo lính thân thương
Có mặt trên khắp nẻo đường gian lao
Trách nhiệm giúp đỡ đồng bào
Thiên tai, bão lũ ai nào biết chăng
Nhìn đây mới thấu hiểu rằng
Màu xanh áo lính tháng năm trọn tình
Người lính đã phải hy sinh
Gánh vác trách nhiệm quên mình vì dân
Phong ba bão táp xả thân
Lo cho cuộc sống muôn dân vẹn toàn
Quân – Dân tình cảm chứa chan
Nét đẹp vốn quý muôn vàn đáng yêu
Trải qua mới hiểu ra điều
Màu xanh áo lính góp nhiều công lao
Chỉ có biển rộng, trời cao
Mới thấu hiểu nổi công lao quên mình
Vì dân, vì nước hy sinh
Màu xanh áo lính thắm tình trong ta
Quân đội từ dân mà ra
Vì dân chiến đấu nên ta giữ gìn
Màu xanh áo lính niềm tin
Luôn luôn tỏa sáng trong tim mọi người…
***Thơ liên quan: Tuyển tập Thơ viết về sông Thu Bồn thật hay & cảm xúc
Những bài thơ mới hơn viết về mưa bão, lũ lụt ở Quảng Nam
THƯƠNG QUÁ QUẢNG NAM – Thơ: Nguyễn Đình Huân
Miền Trung ơi thêm một lần tang tóc
Nước mắt cạn rồi chẳng khóc nữa đâu
Bão chồng bão đau buồn tiếp buồn đau
Năm ba (53) người bị vùi sâu dưới đất
Miền Trung ơi trong lòng đau như cắt
Bao đồng bào về với đất Quảng Nam
Nước ngập tràn nhà cửa mất ly tan
Trà My thương yêu xóm làng mất hết
Thật đau xót ôi Quảng Nam đất thép
Trong kháng chiến luôn đoàn kết đấu tranh
Đất anh hùng Quảng Nam đã xứng danh
Quê mẹ Thứ là bức thành vững chãi
Hết chiến tranh quê hương liền một dải
Xây dựng xóm làng hiện đại văn minh
Có ngờ đâu tang thương giữa thời bình
Trước bão giông phải gồng mình vượt lũ
Toàn dân ta chung tay cùng chính phủ
Giúp Quảng Nam vượt vần vũ gió giông
Cả đất nước ta đoàn kết một lòng
Luôn xứng danh là con Hồng cháu Lạc.
BÃO NỔI MƯA GIÔNG – Thơ: Dương Hà
Nước trắng đầy ngập đồng sủi bọt
Dân khổ nghèo nhà dột nẻo xa
Mỗi khi bão nổi giông sa
Đường đi cách trở phà qua gặp lầy
Bão đi qua miền vùng lầy lội
Dân lạnh lòng thiếu trước hụt sau
Đập xô lũ xả ngang đầu
Nhà siêu đổ nát hoa màu trắng tay
Cứ mỗi năm mưa về gió rít
Là đau lòng dân nỗi xót xa
Dân nào đâu dám kêu ca
Cầu trời mưa thuận gió hoà an vui
Nhưng thiên tai trời ban là vậy
Hạn mất mùa lũ lụt mưa sa
Chỉ mong cứu trợ cho qua
Manh màng,mì gói gọi là ấm thân
Một mảnh chăn nào đâu đủ ấm
Một gói mì lót dạ bớt đau
Lá lành đùm lá rách nhàu
Mà sao cứ mãi đua nhau khổ hoài
Miệng luôn hô dân giàu nước mạnh
Mà dân luôn nằm đất phơi sương
Mưa về dân trú quảng trường
Còn quan biệt thự nhà vườn ô tô
Cuộc sống nghèo luôn luôn bao phủ
Một người làm không đủ nuôi thân
Lấy đâu nhà ở sáu tầng
Quà trao sáu tỷ để phần dâu con
Cuộc sống khổ muôn phần dân liệu
Việc quan sai ai chịu ra đây
Dân đen cắn khố ngậm chày
Trời thương mưa thuận lại cày ruộng sâu.
LỜI TRĂN TRỐI TRONG BÃO LŨ – Thơ: Vân Huỳnh
Chiều nay gió bấc khơi sương
Mây ngàn lã ngọn về phương Nam rồi
Miền Trung bão mới đây thôi
Số mười, mười một, đến rồi mười hai
Thương sao những xóm làng chài
Ghe thuyền chìm giữa thiên tai bão bùng
Cửa nhà trôi tuốt ra sông
Ôm con ngồi khóc chờ chồng…chồng ơi!
Anh đang bám biển mù khơi
Qua cơn thủy nạn ông trời không anh?
Nhà mình mực nước lên nhanh
Nóc nhà không chỗ dỗ dành con thơ!
Lũ dâng mái ngói nhà thờ
Lạnh run con khóc…em chờ ..trời ơi
Cứu hộ thì quá xa xôi
Mình em bốn đứa con trôi theo dòng
Anh còn đánh cá biển Đông
Bão mười hai nổi cuồng phong chết người
Em và con có chết trôi
Anh về…sứa lại mái chòi… nha anh!!
ĐỨT RUỘT .. MIỀN TRUNG – Thơ: Như Hoa
Đêm qua mưa bão giật rung
Có bằng nơi ấy miền trung ngập chìm
Nỗi đau mất mát nhói tim
Ruộng vườn nhà cửa triền miên điêu tàn..
Gánh bao bão lũ tan hoang
Cuộc sống vốn đã cơ hàn người ơi..
Thân xơ xác rũ tả tơi
Gieo bao thảm cảnh lệ rơi khổ sầu
Chắt chiu dành dụm bấy lâu
Giông cuồng kéo đến từ đâu tứ bề
Thôi đành chấp nhận thảm thê
Cả nước quặn thắt dõi về miền trung
Xin trời hãy bớt bão bùng
Xót thương bao kẻ khốn cùng thê lương
Cái nghèo đeo đẳng đoạn trường
Cao xanh ơi … hỡi … muôn đường khó khăn
Khổ rồi đá sỏi đất cằn
Tai trời ách nước vạn lần đeo mang
Trẻ, già tiếng khóc oán than
Cuộc đời sao quá bẽ bàng xốn xang
Người con xa xứ không an
Mẹ cha, con dại gia can nát nhàu
Chắp tay tâm khẩn nguyện cầu
Như Lai Quán Thế nhiệm mầu phóng quang
Đưa tay cứu độ trần gian
Lụy phiền dương thế xa gần khổ đau
Tâm hương đốt nén linh sầu
Dưới chân phật mẫu cúi đầu nguyện xin..!
KẾT
Các bạn vừa xem qua những bài thơ nói lên nỗi đau của người dân Quảng Nam trước bão lũ do thiên tai gây ra. Hãy cùng chia sẻ cảm xúc trước những mất mát to lớn này của người dân Xứ Quảng ở phần bình luận bên dưới bạn nhé!.
THƯƠNG LẮM QUẢNG NAM QUÊ TÔI ….
Thương thay xứ Quảng bão tràn
Cớ sao đày đọa gian nan khốn cùng
Cơ ngơi phút chốc điêu tàn
Nước tràn cây đổ xóm làng tan hoang
Ruộng vườn đồng lúa lũ dâng
Chợ thời nghĩ họp học đường tạm ngưng
Khó khăn cơ cực nhiễu nhương
Đói cơm khác nước thương, thương quá chừng
Lắm thay cảnh khổ khôn lường
Trẻ thơ mất chỗ thân nương cơ hàn
Vắng cha, thiếu mẹ lang thang
Người già lạnh lẽo cưu mang đang cần
Thương thay lắm cảnh gian nan
Xẻ chia nỗi khổ Quảng Nam Quê mình
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Dang tay giúp đỡ nhịn nhường xẻ chia
Lòng đau dạ xót đắng cay
Đứa con xa xứ mỗi ngày dỏi trông
Miền Trung cơn bão hãy dừng
Dân tôi bớt rét vui cùng đón xuân
( Buồn cơn bão miền Trung)
Hoa Nguyễn
Thương quá miền Trung ơi.