Chùm thơ ký ức nền kinh tế bao cấp một thời

Chùm thơ ký ức nền kinh tế bao cấp một thời

Tuyển chọn những bài thơ hay viết về những kỷ niệm, ký ức về một thời bao cấp của ngày xưa – một thời khó mà quên được của những ai đã từng trải qua giai đoạn này cùng đất nước.

MỘT THỜI BAO CẤP ĐÃ QUA – Thơ: Trương Thị Anh

Nhớ mùa hoa gạo tháng ba
Học trò đi học ghé qua nhặt về
Đường xa cuốc bộ ven đê
Tháng ba giáp hạt đói mê mải lòng

Một thời bao cấp ngóng trông
Chia tem, phát phiếu xếp chồng chờ mua
Bữa ăn cơm ít ngô nhiều
Thức ăn có muối với niêu tương cà

Mong cho giáp hạt mau qua
Tháng năm lúa chín cả nhà ngóng trông
Hương cơm mới, canh cua đồng
Ước mơ nho nhỏ, mà không dễ gì

Một thời bao cấp đã qua
Đói ăn, thiếu mặc nay xa lắc rồi
Không còn phân phối anh, tôi
Ăn ngon mặc đẹp xe hơi điều hòa

Ơn này nhờ có Đảng ta
Hội nhập đổi mới khúc ca khải hoàn.

Lớp Học Thời Bao Cấp
Lớp Học Thời Bao Cấp.

NHỚ THỜI BAO CẤP – Thơ: Nghiêm Ánh Tuyết

Chợt nhớ lắm cái thời xa xưa ấy
Một lát sắn khô cõng mấy hạt cơm
Gạo mốc rồi nào có còn mùi thơm
Lưng nồi nhỏ mẹ lựa đơm từng bát.

Cá mặn chát ăn dè qua ngày tháng
Ô phiếu nào mẹ dặn xếp hàng mua
Miếng thịt mỏng teo và bố nói đùa
Hôm nay nhé nhà mình vui đại tiệc.

Dẫu còn bé nhưng chúng con đều biết
Ngồi thật ngoan và cứ tự xúc ăn
Sắn độn cơm làm mẹ phải lựa dần
Vì thương bố đau dạ dày khổ quá!

Bố lặng người, rồi thì thầm con gái
Ơ đây này miếng thịt của Thạch Sanh
Con ăn hết rồi bố mẹ còn để dành
Và lại có thịt trong bát con đấy!

Vẫn nóng hổi tình người thời bao cấp
Những tháng ngày bom đạn và chiến tranh
Thắt ruột thương nhưng cũng vẫn phải đành
Con sơ tán, mẹ cha còn chiến đấu.

Bỗng ùa về kỷ niệm thời thơ ấu
Nhà vẫn đây có mẹ lại vắng cha
Anh em mình đều đã chớm tuổi già
Hằn ký ức mà rưng rưng thương nhớ.

***Xem thêm: Hoài Niệm: Nhớ Một Thời Bao Cấp

MỘT THỜI BAO CẤP – Thơ: Đinh Tiến Hải

Mẹ ơi!
Con lại nhớ ngày thơ trẻ
Một thời bao cấp khó khăn
Mẹ nuôi anh em con lớn lên từ những nhọc nhằn
Trong bữa cơm nhiều hạt bo bo từ cửa hàng mậu dịch

Mẹ ơi!
Tem phiếu một thời
Nhất gạo nhì rau , tam dầu, tứ muối
Thịt thì đuôi đuối, cá biển mất mùa
Câu thơ ấy cứ hằn sâu vào ký ức
Một thời xa vắng mẹ qua
Tan ca về mẹ lại tăng gia
Trồng rau, nuôi gà kiếm dăm ba quả trứng
Đồng gần cho tới bờ xa
Ban mai vừa nở
Chiều tà
Sương rơi…

Mẹ ơi..
Một thời nón lá áo tơi
Bến bờ bao cấp chơi vơi giữa dòng
Hôm nay dáng mẹ đã còng
Con không khóc nhưng cõi lòng nát tan

Mẹ ơi….
Đã qua rồi một thủa
Những khó khăn năm tháng mới nên người
Trong mơ con thấy mẹ cười
Thôi con chẳng nhắc
Một thời đã qua.

NHỮNG ĐỨA TRẺ SINH RA TRONG THỜI BAO CẤP – Thơ: Hoàng Lan

Lũ chúng mình sinh ra từ thời bao cấp
Biết nhau thuở còn chân đất, đầu trần
Cha mẹ chúng mình
Hầu hết là nông dân
Vai bên này còn hằn lên gánh nặng của chiến tranh,
Vai bên kia nhọc nhằn cơm áo.

Có thể nào quên
những ngày một bữa cơm chỉ là củ khoai,
cõng thêm vài hạt gạo,
Sắn gạc nai
lót dạ qua ngày.
Vượt đạn bom trở về, ánh mắt cha nhòe cay
Nhìn đàn con co mình trong giá rét,
Lũ chúng mình nào đâu có biết
Vẫn vô tư chạy nhảy, vui cười…

Đi qua bao mùa hè bỏng cháy,
bao mùa đông xao xác lá rơi,
Những đứa trẻ quê nghèo oằn lưng khênh con chữ,
Vượt qua ngày lam lũ,
Ổ rơm khô ấp ủ
Vách nhà tranh heo hút gió lùa.

Chúng mình đã cùng nhau đi qua những cánh đồng mưa
Nơi mẹ hiền còng lưng buộc từng túm lúa non tránh bão,
Một đời tần tảo
Khêu ngọn đèn dầu thắp sáng ước mơ con…
Đi dọc triền đê, dép bên vạt bên mòn
Bao ngọn cỏ là bấy nhiêu dấu chân chúng mình từng bước,
Những câu thơ ru lòng quên đi những ngày đói cơm, thiếu nước
Phép cộng, trừ khỏa lấp những gian lao….

Chúng mình lớn lên, vời vợi những khát khao,
Những trở trăn lăn cùng vành xe trần truồng phủ đầy bụi đỏ
Những ước mơ tưởng chừng có thể vá trời, bạt gió
Khi bàn chân vẫn vàng vọt màu phèn…

Rồi chúng mình ra đi,
ngơ ngác buổi thị thành,
chạm cuộc sống bon chen
Học phí nên người, cũng vẫn chỉ là củ khoai, củ sắn
Đã biết rớt nước mắt nhìn mẹ cha lụi lầm, kiên nhẫn
Gắng gượng nhìn đàn con khôn lớn mỗi ngày…

Bao nhiêu năm rồi, chúng mình lại về đây
Những đứa trẻ quê nghèo năm xưa lại bá vai ôn nghèo kể khổ
Mắt đỏ hoe, nhắc đến mẹ cha, người còn, người đã nằm dưới mộ
Với quê hương vẫn thấy mắc nợ cả một đời.

Hoạn lộ, quan trường, đứa thành bại, đứa đầy vơi
Xin hãy đừng quên, về một thời xưa cũ
Nơi thuở ấu thơ, chúng mình cùng nhau đi qua đói nghèo, lam lũ
Để tự hào với những gì ta có được, hôm nay.

ĐIỆP KHÚC MỘT THỜI – Thơ: Hoàng Việt Thắng

Cái ngày em mới làm dâu,
Nhà anh, mà ngỡ ngồi đâu cũng thừa,
Cơm ăn chẳng dám xới vừa,
Dăm cân gạo sổ phải mua mấy lần,

Hàng thời bao cấp được phân,
Xếp hàng cũng phải nhanh chân mới còn,
Bao đêm giấc ngủ không tròn,
Gió lùa, chồng vắng, rét hơn ngoài trời,

Bụng to mà chẳng dám ngồi,
Vẫn rửa chuồng lợn, nấu nồi cám to,
Còn bao nhiêu thứ phải lo,
Tã, khăn chờ đợi con thơ chào đời,

Đến khi đã ở riêng rồi,
Một gian tập thể chia đôi hai nhà,
Chồng thì bộ đội ở xa,
Cơm niêu, nước lọ, vào ra một mình,

Chiều về, trường vắng học sinh,
Một mình, lại vẫn một mình một mâm,
Mỗi lần tranh thủ về thăm,
Tàu, xe không đủ tiền cầm đưa em,

Báo, đài không có để xem,
Đêm nằm truyện cũ lại đem đọc dần.

Ôn lại năm tháng thanh bần,
Để mình giữ lại tuổi xuân đến già.

BAO CẤP LÀ CỦA NGÀY XƯA – Thơ: Đỗ Xuân Phong

Bùi ngùi nhớ chuyện ngày xưa
Cái thời bao cấp sớm trưa xếp hàng
Buồn vui tới độ ngỡ ngàng
Phì cười chưa hết đã sang sụt sùi

Trời còn tối thụi tối thui
Thùng xô xủng xoảng nếm mùi chen chân
Vòi nước ri rỉ dần dần
Đến trưa cũng đủ đến phần cho anh

Tay cầm tem phiếu chạy nhanh
Ba lạng thịt, mấy bát sành Hải Dương
Xếp hàng tới tận mép đường
Có giấy giới thiệu mua liền trước tiên

Đong gạo không phải mất tiền
Mười ba kí chẵn chỉ phiền lẫn khoai
Người đông lại xếp hàng dài
“Vui lòng khách đến” đọc hoài không quên*

Tháng qua đến hẹn lại lên
Lại xếp hàng, đứng mà quên nắng tràn
Đội mưa, gió lốc khỏi bàn
Miễn sao có được chút hàng “quốc doanh”

Vợ vui miếng vải sa-tanh
Cái áo phin nõn để dành sang năm
Bao phen ngủ đứng ăn nằm
Cái danh “tiên tiến” hóa thành “hồi môn”

Nhìn kỷ vật cứ bồn chồn
Cái thời bao cấp hớp hồn say say.

*Cửa hàng lương thực nào cũng có hẩu hiệu “Vui lòng khách đến vừa lòng khách đi”.

THỜI BAO CẤP – Thơ: Sinh Hoàng

Nhớ thời bao cấp nghĩ mà vui
Giữ gìn tem phiếu tựa con ngươi
Nếu mà đánh mất là như đói
Sổ gạo to hơn cả lệnh giời

Văn hóa văn minh đứng xếp hàng
Mua từ lạng thịt đến hòn than…
Vải mua tem phiếu luôn luôn thiếu
Oách nhất cô mậu dịch bán hàng

Việc gì cùng cần có ưu tiên
Mua vé tàu xe lắm nỗi phiền
Thôi thì chạy chọt dân phe vé
Không thì cứ đợi… đợi triền miên

Muốn sắm thứ chi đến chợ trời
Mới cũ sẳn đầy bày khắp nơi
Tìm mãi mua được đôi dép nhựa
Nung lửa hàn quai đẹp tuyệt vời

Gạo giá như nhau chỉ bốn hào
Đong về lựa thóc đến mặt cau
Cơm độn gạo thưa nhiều khoai sắn
Nước mắm nước tương chỉ đục ngầu

Bây chừ nhớ lại chuyện ngày xưa
Kể lại cháu con bảo chuyện đùa
Ngày trước Ông làm nghề bơm mực
Vài hào ít ỏi đủ rau dưa.

KẾT
Các bạn vừa xem qua những bài thơ viết về thời bao cấp thật hay & xúc động từ nhiều tác giả. Hãy chia sẻ kỷ niệm & cảm xúc của bạn về khoảng thời gian này cùng kyuc.net bạn nhé!.

Theo dõi
Thông báo của
guest
20 Comments
Cũ nhất
Mới nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Trần Thành Đô
Trần Thành Đô

Tôi thích đi tàu hoả, bởi mỗi lần đi tàu lại gợi về cho tôi kỷ niệm của một thời ấu thơ.
Ngày ấy, thời bao cấp mỗi lần theo cha về quê trên những chuyến tàu đầu máy hơi nước tu tu, xình xịch. Những chuyến “tàu chợ” chật chội, những dịp Tết đến, xuân về từng đoàn người rồng rắn xếp hàng từ cung Việt Xô đến ga Hàng Cỏ để lên tàu về quê.
“Tàu chợ” ga nào cũng đỗ, trên tàu tiếng rao nước chè, tiếng rít thuốc lào sòng sọc, tiếng hát sẩm, tiếng lợn gà tạo nên một mớ âm thanh hỗn độn như ở chợ.
Tàu đông đúc các anh thanh niên, bộ đội còn ngồi cả lên nóc tàu, đu bám, nhảy tàu đi chốn vé. Tàu về đến Khâm Thiên thời đó còn có cầu vượt đường sắt là đi chậm, những chú chốn vé bắt đầu nhảy xuống tàu trước khi tàu vào ga Hàng Cỏ.
Thời đó nghèo khó nhưng trên tàu rất vui, mọi người kể cho nhau nghe những câu chuyện cuộc sống, ai cũng hoá hức được về quê ăn Tết sau một năm làm việc vất vả.
“Tàu chợ” ga nào cũng đỗ tuyến Hà Nội – Vinh có 300km mà đi mất một ngày đêm, nhưng rất vui vì ngày đó mọi người trên tàu rất chan hoà, thân thiện vui vẻ.
Kỷ niệm nhớ nhất là một lần đi tàu về quê, tôi ngồi trên thành cửa sổ ngủ gật lúc nào không hay, mẹ choàng tỉnh ôm con mặt tái mét bảo: Phúc nhà còn lớn con ngủ gật mà không ngã xuống đường tàu vì ngày đó tàu không có lưới chắn như bây giờ. Nếu phúc nhà không to thì làm gì có thằng ngồi chém gió trên phây như bây giờ các bác nhỉ 🙂
Ngày nay, sân bay Vinh đã thành sân bay Quốc Tế, quốc lộ 1A vừa hoàn thành nâng cấp, mở rộng. Nhưng mỗi lần về quê tôi vẫn thích đi tàu bởi nó gợi cho tôi về một thời tuổi thơ vui vẻ, đầy ắp những kỷ niệm với tiếng còi tàu tu tu, sình sịch ….

Xuân Dung Ngọc Nguyễn
Xuân Dung Ngọc Nguyễn
Trả lời  Trần Thành Đô

Tiếng xình xịch rất xa/tiếng xình xịch rất gần/ nghe ù ù ầm ầm / đất trời đang xay lúa…Thơ Trần Đăng Khoa.

Nguyễn Kiều Vân
Nguyễn Kiều Vân
Trả lời  Trần Thành Đô

E ấn tượng cảm giác ăn bún cua bằng bát loe cổ ở ga Nam Định hay Thanh Hóa (ko còn nhớ rõ) mỗi khi về quê, cái ấn tượng ấy ko bao giờ có lại được…..ước gì….

Hoa Trinh Nữ
Hoa Trinh Nữ

Đã qua rồi cái tuổi mộng mơ
Tuổi chiếc lá rơi cũng làm ta xao động
Tuổi vu vơ gieo ~ vần thơ trong giờ học
Đã qua rồi yêu dấu tuổi học trò

Mình bây giờ tuổi đã qúa nửa trưa
Đâu còn trẻ như cái thời mới lớn
Tuổi giờ đây là tuổi lo tuổi chốn
Những nợ nần chồng chất với lo toan

Tuổi hồn nhiên thời thơ ấu nghèo nàn
Đến trường học ăn ngô khoai sắn độn
Quần áo mặc thì vá chằng vá đụp
Mùa đông nằm rơm lót ổ thay chăn

Đã xa rồi thời bao cấp khó khăn
Nhưng kỷ niệm vẫn trong tôi sống mãi
Nhớ ngày xưa bao khó khăn hoạn nạn
Hai mẹ con rau cháo có nhau

Tuổi thơ ngây tôi chẳng có cha đâu
Cha bỏ mẹ từ khi tôi còn bé
Mẹ ở vậy cả cuộc đời son trẻ
Đã nuôi tôi khôn lớn trưởng thành

Bao năm rồi cuộc sống đã đổi thay
Nay mẹ đã tóc hoa râm đầu bạc
Mẹ bị bệnh sau hai lần tai biến
Sức khoẻ yếu dần bước đi cũng chậm hơn

Thương mẹ lắm con chỉ biết xin ơn
Cầu đức phật cho mẹ con khoẻ mạnh
Tuổi thơ ngây lại hiện lên trong mắt
Mẹ của con khoẻ mạnh như xưa

Sáng nay buồn ngồi nhớ kỷ niệm xưa
Mà ấm lại trong tim tôi một thuở
Tuổi thơ ơi giờ chẳng còn về nữa
chỉ còn là ký ức của thời gian…!

Phong Le
Phong Le
Trả lời  Hoa Trinh Nữ

Anh cũng cảm nhận dc tuổi thơ của anh giống bài thơ của em vậy ôi năm tháng xa dồi mà vẫn nhớ mãi thời rau cháo củ khoai củ sắn em nhỉ .

Bồng Bềnh
Bồng Bềnh

Bà này!…

Thời bao cấp mình khổ biết bao
Đào kênh, đắp đập, lại thông hào
Đi làm tính điểm, đinh từng xuất
Nhiều khi nhịn đói bụng cồn cào.

Cơm thiếu, trộn toàn sắn với khoai
Một bữa thịt thôi cũng ước hoài
Thế mà đánh thắng bao kẻ địch
Khổ thế mà, cũng chẳng kêu ai.

Bọn trẻ bây giờ bà biết không?
Đầu xanh, đầu đỏ, lúc lại hồng
Ăn no, làm biếng, rồi đàn đúm
Lịch sử chẳng cần nhớ cha ông.

Bố mẹ nuông chiều cứ phá thôi
Áo đẹp, xe sang sướng nhất rồi
Nay lắc mai sàn, nào có thấu
Bố mẹ nhọc nhằn nước mắt rơi.

Mình cũng già rồi, nói được chi
Khuyên răn, bọn nhỏ chả nghe gì
Ngước mắt dõi đời bao thay đổi
Ngậm ngùi, nhắm mắt những thị phi.

Trần Thị Phượng
Trần Thị Phượng

NHỚ NỒI CƠM CỦA MẸ

Nhớ ngày xưa khi còn thời bao cấp
Một nồi cơm hấp đầy sắn ngô khoai
Lũ trẻ con ngồi nhai cơm ể oải
Xơ sắn non tước hàng sải xếp dài

Mẹ mê mải mót cân khoai đon lúa
Rồi xoài người xúc thêm mớ tép đồng
Bữa cơm nhà đông người ngồi chật cứng
Mấy anh em đứng dậy đùa chí chóe

Tranh nhau khoe con được điểm mười
Mẹ mỉm cười thật tươi rồi vội nói
Dù no đói gia đình ta đầm ấm
Bố âm thầm cóp nhặt từng đồng xu

Thu mớ rau con gà hay nái lợn
Để ngày mai đóng học phí cho con
Chạy lon ton đến trường theo chị gái
Mẹ ra đồng từ lúc vẫn mờ sương

Bố cầm thuổng đào củ mài ăn trưa
Dù nắng mưa vẫn ngày đêm dầm dãi
Chỉ mong mãi cho đàn con vui khỏe
Khi ốm đau chẳng ể oải âu sầu

Mẹ vẫn cười mê mải nấu nồi cơm
Thật ao ước nhớ mùi thơm năm nào
Rất đủ đầy dù nào sắn ngô khoai
Có đủ cha mẹ với lũ trẻ choai

Hoài niệm thôi đã đi vào quá khứ
Quên sao chứ mùi nồi cơm mẹ nấu.

Trung Chukhac
Trung Chukhac

Bài : N NCCM trên của Thanh Phượng tự sự vài nét về thời bao cấp nhọc nhằn , rất thật – tình cảm .Đọc xong đa phần thế hệ chúng ta bây giờ đều soi và thấy có hình ảnh mình trong đó để thật cảm động. Cảm ơn tác giả đã viết những vần hoài niệm đáng nhớ ,xin chúc mạnh khỏe& Hạnh phúc.

Thăng Nguyễn Phú
Thăng Nguyễn Phú

Nhớ thời “bao cấp” xa xưa
Như chuyện cổ tích trẻ chưa biết gì
Nói ra kể cũng lâm ly
Con cháu bây giờ chúng chỉ cười thôi
quên đi những chuyện đã rồi 🙁

Binh Tranbac
Binh Tranbac

T.Y CHÂN THẬT MỘC MẠC=SOCOLA ???

Từ ngày anh lấy đuọc em
Chẳng hề biết Va len tin là gì..
Cái thời bao cấp u mê
Ăn còn chẳng đủ nói gì tặng hoa
Cũng chẳng biết sô cô la
Là thứ kẹo , để làm quà.. Tình yêu!
Vậy mà có biết bao điều
Mộc mạc , giản dị đáng yêu vạn lần…
Là sự đồng cảm đôi tim
Là tình chung thuỷ, lòng tin trọn đời .

Pham Hoang Dat
Pham Hoang Dat

TÌM XƯA..!

Ngày ấy thửa xưa thời bao cấp..
Thứ bẩy rồi hấp tấp để ra xe!
Vẳng nghe ai hát sau hè.
Thứ bẩy…
Cắt cơm…
Bơm xe…
Nghe thời tiết…
Liếc đồng hồ…
Thồ bị gạo…
Cạo râu…
Xâu quai nón…
……….
Bàn chân nhẹ rón rén bước êm!
Nhẹ như lá rụng bên thềm
Tóc bay theo gió cho mềm môi em!
Ngây người đứng đó nhìn xem.
Trời gần sập tối chẳng thèm ra xe..
Thằng bạn réo chẳng thèm nghe!
Đứng im ngây ngất say nhè nhìn nhau..
Giật mình lao vội ra tầu.
Cái thời bao cấp còn đâu chỗ ngồi?
Nóc toa là đã tốt rồi..
Bụi than phả mặt vẫn ngồi mộng mơ..
Từ đó tôi biết làm thơ…
Thời sinh viên ấy, đâu ngờ biết yêu!
Để rồi cứ tới buổi chiều!
Mong cô hàng xóm hát điêu.. Câu vè..
Xe đâu mà bảo bơm xe..?
Có đâu cắt gạo nấu chè mộng mơ…?
Từ đó cứ thích làm thơ…
Từ đó người cứ ngẩn ngơ đến giờ…
Từ đó tôi biết đợi chờ..!
Từ đó tôi biết tôn thờ tình yêu!
Và rồi cũng biết nói điêu..
Và rồi cứ thế… Yêu nhiều tìm xưa..!

Hue Dam
Hue Dam

GIÁO CHỨC MỘT THỜI ĐÁNG NHỚ
(Kính tặng các bạn đồng nghiệp, cùng hồi tưởng lại thời bao cấp)

Nghề giáo cao quí đã từ lâu
Ấy thế mà sao lắm bể dâu
Đồng lương khiêm tốn sao trang trải
Còn lâu mơ ước chuyện sang giàu
Miếng cơm manh áo lo từng bữa
Củi quế gạo châu sống làm sao
Tôn sư trọng đạo truyền thống tốt
Kỷ cương tình thương mãi bền lâu.

Hồ Như
Hồ Như

MƯỜI YÊU
(Thơ vui thời bao cấp)

Một yêu, anh có may ô
Hai yêu, anh có cá khô ăn dần
Ba yêu, rửa mặt bằng khăn
Bốn yêu, có thuốc đánh răng hàng ngày
Năm yêu, tem phiếu cầm tay
Sáu yêu, gác cuốc kéo cày bằng trâu
Bảy yêu, có nón đội đầu
Tám yêu, dét lốp đi đâu diễn vào
Chín yêu, rét có áo phao
Mười yêu, trong túi có hào có xu.

HN (st và chỉnh sửa), 26.12.2016

Đoàn Vương Gia
Đoàn Vương Gia

TÔI và NÓ

Tôi – Nó sanh ra vốn phận nghèo
Sống thời bao cấp rất gieo neo
Miếng khoai củ sắn cùng chia nửa
Khi lúc chiều buông bụng đói meo

Lớn lên mỗi đứa một con đường
Tôi Nam – Nó Bắc biệt nhau luôn
Thời gian như bóng câu qua cửa
Mấy chục năm qua một chặng đường…

Hà Nội giờ này đã vào Đông
Gió bấc lạnh căm sương ngập đồng
Lúc về thăm lại nơi quê cũ
Tôi -Nó gặp nhau thoả ước mong…

Gió Đông hờ hững hôn mi mắt
Sương xuống phủ vây khắp dáng gầy
Cà phê góc phố buồn hiu quạnh
Phận Nó _ thân Tôi… giống lắm thay..

Chuông chùa đâu đó vừa vang đổ
Khuấy động không gian tiếng thở dài
Nhìn theo Nó bước trên đường vắng
Vẳng tiếng chuông ngân nguyện hồn ai…

Kỷ niệm ngày về thăm quê
Tháng giêng năm 2001
Mỹ Tho ngày 3-12-2016
Đoàn Hữu Thuấn

Nguyet Hoang
Nguyet Hoang

XUÂN XƯA

Học xong em trở về nhà
Ra đồng lao động với nhiều bà con
Ngày mùa cùng nhổ mạ non
Xuống ruộng em cấy lúa nom thẳng hàng

Biết em chăm học chăm làm
Tươi vui hóm hỉnh anh càng yêu thương
Biết rằng không thể chung đường
Mà sao anh cứ vấn vương hoa tình

Thời gian gắn kết chúng mình
Cái thời bao cấp bất bình lắm thay
Nhà em hoàn cảnh đắng cay
Thành phần nên gặp không may đầu đời

Thương em anh chỉ mỉm cười
Động viên, an ủi cho đời em vui
Nay em đã gần 70
Vẫn không quên được cái thời Xuân Xưa…!

19-9-2016 NH

Nguyễn Thúy
Nguyễn Thúy

BÍ MẬT
– Thời bao cấp ,ở đâu ko biết chứ ở quê tôi ,1 tháng 9 chợ phiên ,cứ đến ngày chợ phiên ,ban quản lý thị trường ,họ đi khắp ngả đường để bắt hàng lậu ,hàng lậu thời đó có j đâu ? Rượu nấu từ gạo ,đường nấu từ mía ,đều là hàng lậu .Ng: dân tộc họ đi chợ rất sớm ,nhà họ xa chợ ,khi đi họ thường mang theo các loại hàng hoá để bán ,rồi mua dầu hoả ,muối mắm ,khi đi chợ họ hay khoác cái bj đan bằng cói trên vai . Ban quản lí thị trường thấy 1 ông đang đeo cái bj trên vai ,liền hỏi :
Ông đeo cái j trên vai ,bỏ xuống cho chúng tôi khám .
Ông ta liền bảo :khám cái j chứ ,bí mật à !
QLTT :bí mật thì càng phải khám
Ông ta lại bảo :tôi đã bảo bí mật rồi còn khám cái j .
Lúc này có 1 ng: trong đội QLTT giật cái bj của ông ta xuống ,lôi từ trong bj ra 1 quả bí đỏ và 1 chai mật ong .
Lúc này ông ta vẫn nói :tôi đã bảo bí mật rồi còn khám cái j .????

Thu Huong
Thu Huong

CHUYỆN TÌNH THỜI BAO CẤP

Xa rồi thuở ấy thời bao cấp
Xã hội đau buồn bởi chiến tranh!
Nghèo đói quanh năm, ăn chẳng đủ
Đâu ra mặc đẹp, với ngon lành!

Chúng mình hai đứa sống gần nhau
Chẳng có mồng tơi, chẳng liếp rau
Chỉ có cầu thang, cùng ngõ hẹp
Mà sao nhịp sống vẫn tươi màu!
….
Ngày mai, hết nghỉ, em đi học
Tuần mốt quay về hãy đến chơi
Văng vẳng lời ca! Như níu giữ!
Ngày mai “biển nhớ”, gọi thay lời!

Cái anh hàng xóm lạ kỳ đâu
Lẩm nhẩm bài ca, chỉ mỗi câu
Biển nhớ em rồi! Sao lạ thế?
Hay ai muốn giữ, liệu vơi sầu?
…..
Tình yêu thuở ấy quả kỳ thay
Chẳng dám nhìn nhau, chẳng bắt tay!
Hổng dám cùng nhau đi dạo phố
Giời ui! Xấu hổ lắm! Anh này!

Lạ thế, vợ chồng như định mệnh
Mà sao hạnh phúc đến răng long!
Chẳng giống tình yêu thời hiện đại
Mênh mang hạnh phúc thuở @!

Nam Nguyễn
Nam Nguyễn

THỜI BAO CẤP

Nhớ thời bao cấp ngày xưa
Lương thực phân phối có thừa dư đâu
Phân chia đến cả giọt dầu
Để dùng lúc mất điện lâu khi cần

Chiến tranh khổ sở toàn dân
Cái kim sợi chỉ cũng cần được chia
Gạo theo định mức sổ bìa
Mười ba mười bốn cân chia theo nghề

Hàng hóa xấu tốt chẳng chê
Cứ được chia về là thấy mừng vui
Chia nhau cả cái quần đùi
May ô ba lỗ cổ chui cũng cần

Áo rách chờ vải được phân
Mỗi năm vài mét ai cần mới chia
Cũng phải tem phiếu phải bìa
Chứ đâu được chọn vải kia vải này

Hòa bình sung sướng thời nay
Làm sao quên được những ngày đã qua
Đời người cũng thật chóng già
Giờ chỉ mong đất nước ta yên bình.

20/12/2016 – NĐN

Nguyễn Đình Văn
Nguyễn Đình Văn

THỜI BAO CẤP

Bây giờ nhớ lại chuyện ngày xưa
Xếp gạch,chen ngang cũng thật bừa
Mấy chị khôn đường mua được sớm
Vài bà dại chợ phải qua trưa
Hàng ngon nhất ngoặc không lo thiếu
Của tốt nhì thân chẳng ngại thừa
Thời ấy qua rồi nhưng vẫn nhác
Vì rằng thấy nắng sợ quên mưa

Nguyễn Đình Văn 11/4/2017

Hoc Van
Hoc Van

BÁNH “HỰ ” ??? (Thơ hài thời bao cấp)

Cái thời bao cấp đáng thương ,
Nhà ở kê đủ chiếc giường là may !
Canh khuya cu Tý ngủ say ,
Bố quàng sang mẹ : lay lay , thở phào !
Giường kêu kẽo kẹt ồn ào
Cu Tý tỉnh giấc nên gào khóc to .
Với tay mẹ vỗ , dặn dò :
“Ngủ ngoan mai mẹ mua cho bánh nào !”
Phía trên bố vẫn cao trào
Cày bừa , dọn cỏ , vét ao , be bờ .
Mẹ vừa nói được :”bánh…ơ…”
Thì chuyển thành “hự ” (bất ngờ phát ra ).

Vừa sáng , cu Tý đã la
Cứ đòi bánh “hự” – “Mẹ cha nhà mày !”
“Nói xằng !” – Mẹ mắng , mẹ đay !
“Chính mẹ đã hứa đêm rày đó thôi !!!”