Tổng hợp những bài thơ tình yêu thật hay viết về mùa hoa cải ngồng nở vàng rực bên dòng sông. Những vần thơ thật cảm xúc với nỗi nhớ về những mùa hoa cải đã qua & đón chào mùa hoa cải vàng nữa lại về..
Thơ tình mùa hoa cải ngồng ven sông
BÓ CẢI NGỒNG – Thơ: Nga Vũ
Anh về tranh với mùa đông
Một bó cải ngồng xanh vẫn còn xanh
Hoa vàng hé chút long lanh
Thương người ngược gió mong manh đò chiều
Bên sông lạnh,vẳng tiếng tiêu
Buốt đêm trăn trở tình phiêu nhạt nhoà
Sóng dâng đáy mắt giang hà
Chật dòng dư lệ vỡ oà niềm đau
Thu vừa trở gót xa nhau
Đông trườn sang, ướt mi sầu, chuốc đêm!
Rong rêu phủ kín bên thềm
Gió trăng nay đã môi mềm biệt ly
Anh về chôn mối tình si
Chỉ còn hoa cải thầm thì gió đông
Bây giờ cải đã lên ngồng
Em đi lấy chồng đắng dạ tình quân
Thế rồi Anh biệt tình xuân
Chỉ còn một chút bâng khuâng nhớ người.
TÌNH VỠ CẢI NGỒNG – Thơ: Nga Vũ
Mưa đông gieo hạt cải ngồng
Em đi lấy chồng đắng dạ tình quân
Người về ngược gió sông Ngân
Nên duyên lỡ chuyến cõi trần nợ nhau
Em đi buông bỏ vàng thau
Anh về tình đã úa nhàu đắng cay
Ngày xưa lời hứa ngang mày
Nến hồng váy thắm chốn này thành duyên
…………………..
Sao trời ganh ghét thuyền quyên
Để thuyền bỏ bến ước nguyền vỡ đôi
Đường xa bóng nhỏ đơn côi
Anh ơi áo mỏng tình thôi mặn nồng
Một lần chân bước theo chồng
Là tan vỡ cả còn trông mong gì
Người ơi duyên mất vô vi
Thì thôi xếp mối tình si đắng ngồng.
EM ĐI ĐẮNG NGỌN CẢI NGỒNG – Thơ: Nga Vũ
Em đùa ngọn gió mùa đông
Ngắt ngọn cải ngồng cho đắng lòng nhau
Giả vờ chân bước qua cầu
Đánh rơi chiếc lá sầu đâu theo dòng
Nỗi thương nỗi nhớ chờ mong
Diêu bông ngày ấy có tròng nợ duyên?
Đổi thuyền đổi bến thuyền quyên
Vàng rơi theo gió đến miền hư không
Trời chiều con nước minh mông
Nhớ người năm cũ cải ngồng nở hoa
Thương người trải cuộc phong ba
Vàng phai thu muộn sương pha mái đầu
Cất lời lạc chốn nghe đau
Người đi ngày ấy mưa Ngâu cuối mùa
Bên cầu ngọn cỏ gió đùa
Sang sông còn nhớ hoa Mua tím trời
Triền xưa con nước rối bời
Đôi bờ dòng ngược một đời đắng cay
Cải ngồng đắng đót chiều nay
Nhớ người năm ấy sương bay trắng trời.
EM ƠI MÙA HOA CẢI – Thơ: Nga Vũ
Gió đưa hoa cải trổ vàng
Mênh mông con nước đò sang chòng chành
Em đi hoa cải còn xanh
Vạt sông ngày tháng mong manh nắng chiều
Bên triền mơ nắng liêu xiêu
Gọi con nước đến cánh diều chao nghiêng
Em đi hương cải chung chiêng
Anh về gói lại sầu riêng để dành
Nắng đùa trêu giấc mơ lành
Cải ngồng vị đắng lòng Anh nghẹn ngào
Hoa vàng một thủa lao xao
Yêu em một thủa chênh chao ngậm ngùi
Bến xưa hoa cải dập dùi
Nhớ em vạt nắng thấm mùi nhớ nhung
Anh về gieo hạt muôn trùng
Cho thương nhớ đọng lạnh lùng tim Anh
Trời chiều đã mất sắc xanh
Triền sông xưa đã trải nhanh hoa vàng
Em ơi đò đã sang ngang
Anh về hoa cải ngỡ ngàng…tương tư!
Em ơi giấc mộng thực hư
Để đau lòng cải….nát nhừ tim Anh…..
MÙA HOA CẢI – Thơ: Nguyệt Hàn
Vườn cải xanh trải dài ngập lối
Mong đợi ai không dối tấm lòng
Đợi người xuân, hạ, thu, đông..
Đến nay cải đã trổ bông bao mùa
Ta đem cả gánh tương tư
Mang hương sắc cải hoa đua thẹn thùng
Nhớ thương hẹn kiếp tương phùng
Ngỡ ngàng hoa cải nhấc ngồng bay lên.
Hoa cải nở rung rinh sắc thắm
Nắng hanh vàng thương lắm ai ơi…
Gió đưa cành lá chơi vơi
Ngạt ngào hương cải lưng trời xanh trong.
Thương nhớ lắm một mùa hoa cải
Gió chiều về thổi mái tóc bay
Cải vàng theo gió khẽ lay
Quện hương mái tóc ai say bốn mùa.
Hoa cải vàng một vùng xanh mát
Con bướm vàng lả lướt bay ngang
Ai làm lỡ chuyến đò sang
Cho thu lạnh buốt hai hàng châu pha.
Qua rồi một kiếp phù hoa
Bay đi mang cả ngàn hoa về trời
Vẫn chờ nơi bến sông ơi…
Thu qua đông tới hoa rơi ngập lòng…
***Chùm thơ liên quan: Những bài thơ tình hoa cải vàng gắn liền với kỷ niệm đôi ta
Những bài thơ mùa hoa cải dạt dào cảm xúc
MƠ ƯỚC THÀNH ĐÔI – Thơ: Đàm Mai Phương
Hoa cải vàng rộ nở cuối triền sông
Trên ruộng bãi giữa cánh đồng tươi tốt
Màu duy nhất và chỉ duy có một
Thả hồn vương mai mốt hẹn cô nàng
Giữa đông rồi ta lại thấy xốn xang
Thiếu ánh nắng bàng hoàng khi trời lạnh
Gieo gió rét chim muông còn phải tránh
Hướng nhìn xa phong cảnh đã giao hoà
Ta lại về giữa vườn cải bao la
Gom sợi nắng để nụ hoa xoè nhuỵ
Đời vẫy gọi ươm hương nồng tinh tuý
Ngược thời gian ủy mị những khôn lường
Thắm nụ cười bao nỗi nhớ vấn vương
Thì em vẫn môi má hường thuở trước
Cải mãi nở ong bướm vờn nhu nhược
Dấu yêu à mơ ước sẽ thành đôi !
NHỚ VỀ EM …MÙA HOA CẢI VEN SÔNG – Thơ: Đặng Hà Thi
Anh nhớ hoài triền cải dọc bờ sông
Và nhớ dáng em trời chiều gió lộng
Dẫu xa cách tâm hồn không trống rỗng
Vẫn nhớ về hoa cải mộng yêu đương
Triền cải ven sông ru giấc mộng thường
Nhưng em lại chẳng về cùng anh nữa
Em nằm xuống nơi chiến trường đạn lửa
Anh trở về mang bao nỗi thương đau.
Mùa cải vương ấp ủ trái tim nhàu
Anh khắc khoải em chưa màu áo cưới
Tuổi xuân gửi nơi chiến trường vời vợi
Xa cách rồi… thương nhớ lắm người ơi!
Thuyền chòng chành trên sóng nước xa khơi
Nghe sóng vỗ lòng anh càng ngây dại
Mùa hoa cải vẫn nở vàng bờ bãi
Anh một mình… trên chốn cũ em ơi!
MÙA CẢI VEN SÔNG – Thơ: Nguyễn Như
Anh đã về nơi ấy để tìm quên
Gặp nỗi nhớ ai bỏ miền hoang hoải
Cái giỏ xe vẫn chở đầy hoa dại
Khiến nao lòng nhớ mùa cải ven sông
Anh đã về nơi ấy những ngày đông
Ngắm luống cải trổ ngồng trong giá rét
Thì thầm hỏi này gió ơi có biết
Bến sông nào da diết nhớ đò xưa
Anh đã về nơi ấy bến sông xưa
Con đò cũ người ta vừa thay lái
Cả vùng bãi vẫn rực vàng hoa cải
Mà nao lòng nhớ mãi bóng hình ai!.
MÙA HOA CẢI – Thơ: Minh Hiếu
Người ta yêu cúc, yêu hồng
Còn tôi yêu đóa cải ngồng thôn quê
Màu hoa vàng óng chân đê
Hương đồng, gió nội đưa về lối xưa..
Từng chùm hoa nắng đung đưa
Nụ còn e ấp mới vừa chớm bông
Bồng bềnh trong áng mây hồng
Bóng cô thôn nữ trên đồng cải hoa
Lao xao ngọn gió la đà
Cánh đồng hoa cải trải vàng ven sông
Thương người em gái ven sông
Dãi dầu mưa nắng chăm đồng cải hoa.
Những bài thơ buồn hoài niệm về mùa hoa cải xưa
LỜI RU CẢI NGỌT – Thơ: Liên Vũ
“ À ơi, hoa cải lên trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay”
Em về đón gió heo may
Lời ru cải ngọt nhớ ngày chia xa
Cải vàng nhuộm kín đường hoa
Áo em vướng hạt mưa sa giữa đồng
Mùa về vàng nắng từng bông
Người ơi! Chớ để cải ngồng thành dưa
Em về nghe nốt ngày xưa
Lời ru cải ngọt như vừa đâu đây…
Gió đưa hương cải lên mây
Để lời ru hoá men say cuối chiều
KỶ NIỆM MÙA HOA CẢI – Thơ: Nguyên Hồng
Nhớ mùa hoa cải ngồng
Kỷ niệm bên bến sông
Tiễn anh vào quân ngũ
Chia tay…em lấy chồng…
Rồi cứ đến đầu đông
Anh nhớ mùa hoa cải
Nhớ thương người con gái
Ngày ấy vội sang sông!
Em về sống bên chồng
Nếm mùi cảnh bão giông
Mau hết thời con gái
Đời tràn ngập mùa đông!
Qua bao tháng sầu mong
Cô đơn đời quân ngũ
Mong trở về bến cũ
Ôm hoa cải vào lòng…
Trải qua bấy mùa đông
Hoa cải ngồng vẫn nở
Chuyến đò tình lỡ dở
Buồn neo đậu bến sông…
Em thôi sống bên chồng
Anh hết thời quân ngũ
Cải ngồng giờ ủ rũ
Buồn dặt dẹo bên sông.
Vào một buổi chiều đông
Trên chuyến đò nơi ấy
Gặp em…sông ngừng chảy
Mắt lệ bỗng tuôn dòng!
MÙA HOA CẢI – Thơ: Trần Ngọc
Cuối đông rồi vạt hoa cải ven sông
Vẫn nở rộ tỏa hương nồng thơm ngát
Thuyền lờ lững sóng vỗ bờ dào dạt
Bấc trở mình khao khát đón mùa sang
Trời âm u nắng thôi trải ánh vàng
Giáng sinh lại rộn vang bài ca Thánh
Người đông đúc rủ nhau đi vãn cảnh
Nơi giáo đường bao người sánh bước chung
Đường làng quê mình tay bện dạo cùng
Lòng nhẹ nhõm thật ung dung thanh thản
Thầm ước nguyện mặc thói đời giao bán
Những ân tình chẳng cạn bởi vén vun
Thời gian trôi lưng mỏi gối có chùn
Hình hài rũ tóc mun màu sương phủ
Mùa hoa cải chứng chuyện mình đâu cũ
Bởi bóng hình tim ủ ngự không phai.
MÙA HOA CẢI – Thơ: Mai Trang
Đã bao mùa cải trổ bông
Mà anh đi mãi sao không thấy về
Để em lạc lõng u mê
Nhưng lòng vẫn nhớ lời thề anh trao
Tựa như lấp lánh ánh sao
Như là con sóng dạt dào trong tim
Bến sông em đợi em tìm
Mà sao vẫn chỉ im lìm cải hoa
Nửa đêm sương trắng nhạt nhòa
Tàn đêm tình lẻ gối hoa nát nhàu
Ôm cầm dĩ vãng lòng đau
Yêu rồi đâu lỡ bạc màu thời gian
Đêm về nghe vọng tiếng đàn
Cung trầm theo nhịp thở than lòng mình
Nhớ anh với trọn mối tình
Nhớ mùa hoa cải, nhớ hình bóng anh.
Thơ hoa cải mùa đông thật hay với những sáng tác mới nhất
THẢ HƯƠNG CẢI ĐẮNG – Thơ: Hoa Nắng
Vàng bông hoa cải sơn khê
Ngẩn ngơ ai thả bùa mê đại ngàn
Dùng dằng mưa gió hợp tan
Đây hương cải đắng nồng nàn ai vương
Một chút nhớ … ! một chút thương …!
Buâng khuâng chợt thấy tình tương tư tình
Vàng duyên trong lá lung linh
Thả khao khát để duyên mình mắc câu
Người ở đâu …! Người ở đâu …!
Men yêu chếnh choáng ủ lâu sẽ nồng
Hình như trời sắp lập đông
Thả tia nắng cuối cho hồng môi say
Lửng lơ tim đã cuồng quay
Hương tình yêu ngấm đêm ngày gọi tên
Để cho nụ thắm duyên bền
Người mang hoa rắc cả trên lối về
Những bông cải đắng miền quê
Mắc giăng theo lọn tóc thề buộc chân
Nửa nghe xa , nửa thật gần
Tinh khôi hoa nở trong ngần hương yêu .
NHỚ MÙA HOA CẢI TUỔI XƯA – Thơ: Thanh Hồng
Mùa Đông đến thơm mùi hoa cải
Để ai xa càng phải nhớ thêm
Quê nhà vất vả ngày đêm
Học cùng với bạn ngồi bên đèn dầu
Rồi từ đó đi lâu không gặp
Nhớ bạn bè xách cặp hộ nhau
Mấy mươi năm cũng qua mau
Nửa đời rồi nhỉ bạc đầu tóc thưa
Xứ người lạnh đang mưa vào mạng
Xướng tuyệt vời và bạn hoạ hay
Ngồi buồn Thanh viết vào đây
Đôi dòng vui nhé gửi phây ảnh hình
Nhớ hoa cải quê mình nở rộ
Nhớ ngày theo xe cộ bán buôn
Mua về đi bán chợ hôm
Đói thèm miếng bánh mà không ăn quà
Nhớ anh chị quê nhà Ba Mẹ
Mong được về cho lẹ thật mau
Tắm sông leo núi cùng nhau
Ngắm hoa cải nở sắc màu tươi xinh
Chúc tất cả giáng sinh vui vẻ
Chúc mọi người sức khỏe ấm êm
Bình an hạnh phúc ngày đêm
Cháu ngoan con giỏi chúc thêm mạnh giàu.
TRỜI ĐÔNG – Thơ: Đỗ Thế Kỷ
Trời đông nắng trải hanh khô
Tiết trời se lạnh vần thơ mơ màng
Ngắm nhìn vườn cải rộ vàng
Bướm ong bay lượn ngỡ ngàng xinh tươi.
Mấy hôm ngày cưới qua rồi
Nghỉ tuần trăng mật mội nơi trong lành
Ngắm đồng hoa cải quê anh
Bên dòng sông nhỏ, bức tranh quê mình.
Sánh cùng người vợ đẹp xinh
Dưới trời lộng gió tình mình đẹp say
Hương nồng thơm toả ngất ngây
Hoa ngồng anh kết cài ngay lên đầu.
Ánh lên mái tóc đen màu
Nụ cười tươi tắn giữ lâu tặng chàng
Niềm vui say đắm mơ màng
Mai về cuộc sồng cùng chàng đắp xây!.
MÙA HOA CẢI – Thơ: Đặng Quốc Trí
Đầu đông hoa cải nở
Vàng cả một triền sông
Em đi xa còn nhớ ?
Cải thương ai trổ ngồng
Đã bao mùa hoa cải
Em có về nữa không
Sắp qua thì con gái
Sao em chưa lấy chồng ?
Khách sang sông đứng lặng
Nhìn vạt cải đơm bông
Trời vẫn còn chút nắng
Sưởi cho ai ấm lòng…
CẢI NHÚ NGỒNG – Thơ ngũ độ thanh: Trần Bá Bích
Ruộng bãi nhà ai cải nhú ngồng
Ong vờn bướm lượn nẻo bờ sông
Hồn nhiên nhuỵ thắm trình khoe cảnh
Tự mãn nàng xinh thỉnh tới đồng
Bởi thế nhiều anh từng vẫn đợi
Nên là lắm cậu những hoài trông
Ngày qua tháng lại hoa đều nở
Tỏa ngát nhờ ơn chị đã trồng.
KẾT
Các bạn vừa xem qua những bài thơ viết về mùa hoa cải ngồng rực vàng từ nhiều tác giả. Hãy chia sẻ cảm xúc của bạn về mùa hoa cải ở phần bình luận bên dưới nhé!.