Những câu chuyện, kỷ niệm về Hoa Ngọc Lan thật cảm xúc

Những câu chuyện, kỷ niệm về Hoa Ngọc Lan thật cảm xúc

Tổng hợp những câu chuyện, kỷ niệm viết về Hoa Ngọc Lan rất hay & cảm xúc từ nhiều tác giả. Để chủ đề về Hoa Ngọc Lan thêm phong phú, kyuc.net rất mong được đón nhận thêm nhiều chia sẻ từ bạn đọc ở phần bình luận bên dưới bài viết này nhé!.

HƯƠNG NGỌC LAN (Gã Khờ)

Thời ấy, gọi là thời cho có vẻ xa xăm chứ cũng chỉ dăm bảy năm về trước, khi gã còn là thằng sinh viên nghèo xác ngày mài mông trên giảng đường, tối lê la góc phố. Gã chỉ là một tên học trò suốt ngày tư lự, không tiền lẫn không tình, không tài cũng chẳng danh. Tình của gã thì như chàng Chí mà tiền còn nghèo hơn chị Dậu, vì chị Dậu còn có con để bán mà gã thì tay không.

Vào những tháng ngày rảnh rỗi, gã thường cắp theo cuốn sách và quả kính dầy bằng đít chai, lang thang tìm kiếm một tán cây yên tĩnh, đọc ngốn ngấu Balzac và các cây bút cùng thời. Những cuốn sách tiêu tốn tận nửa tháng tiền ăn hoặc hơn, và chúng đánh cắp nhiều ngày cuối tuần của gã.

Nơi gã trọ là tầng chóp của ngôi biệt thự còn dang dở. Lối dẫn ra vườn hoa ngoằn nghèo những khúc quanh, hai bên trồng nhiều ngọc lan tỏa mát. Vào mùa hoa ngọc lan, những cánh trắng mỏng manh ấp e như tà áo người thiếu nữ buổi tan trường. Gã thích đi dưới mùi hương thoang thoảng.

Tuổi trẻ của gã hình như không có mơ ước nào cao xa. Cho nên gã tìm thú vui ở sách, văn chương cũng như một cơn mưa làm dịu mát tâm hồn.

Trong vườn hoa gã ngồi có nhiều trẻ con nô đùa, thảy chúng đều hiếu động. Đã đôi lần gã lãnh trọn những cú sút làm tối tăm mặt mũi, mắt kính rơi biến vào bụi cỏ, vì gã đọc miết quá. Bọn trẻ con cười ồ, tạm buông cuốn sách, gã cũng cười họa theo, gã ngửng lên coi chúng đá đấm một hồi, rồi tìm mắt kính, lại cười xòa, lại đọc.

Bên kia vườn hoa, dưới tán cây ngọc lan, có một ông già luôn đến ngồi từ sớm, mắt sáng, da hồng, chân tay còn khỏe khoắn. Ông chờ một người phụ nữ già cũng xâm xấp tuổi, sẽ đến vào lúc tan tầm, không sớm cũng không muộn hơn giờ ấy. Một lần hiếm hoi ông lại gần chỗ gã, gã biết nhưng không ngẩng lên nhìn, hồi lâu ông già cất tiếng giọng vang như tiếng trống:
– Thanh niên rảnh rỗi không làm gì lại ra vườn hoa đọc tiểu thuyết, định làm màu cưa cô nào hay sao?
– Ông xem quanh đây có cô gái nào không – Gã chạnh lòng – ngoài bà già và bé gái?
– Thế sao cậu không đi làm thêm?
– Ông ạ, đọc sách cũng là lao động!
Ông già nhìn chăm chú, rồi tiếp tục cất cao cái giọng âm vang:
– Của Victo Huygo hả? Ta cũng từng đọc qua, hình như là lâu lắm rồi đấy nhé!
– Vâng! “Những người khốn khổ”, bản in tám sáu, tập ba. Họ yêu nhau trong sáng quá! – Gã hăng hái nói – Ma-ri-uýt có đến được với Cô-dét không ông?
– Chẳng ai biết được kết quả nếu làm dang dở. Đọc rồi sẽ biết… Thế những ai là người khốn khổ, theo cậu?
– Ai cũng khổ hết, thưa ông, cả Giăng Van Giăng, cả những cậu bé Paris, cả tên mật thám, cả người viết, cả ông, cả cháu, và tất cả những ai còn đang sống … thảy đều khốn khổ. Vì còn sống là còn khổ, nhưng tình yêu sẽ giúp họ vững vàng.

Hai người một già một trẻ quen nhau theo cách ấy. Thực ra, chỗ gã ở rất gần, nhà ông là khu biệt thự liền kề với căn biệt thự xây dở mà gã đang thuê trọ. Đáng ra con người có thể quen thân hoặc biết nhau từ rất lâu rồi, chỉ là họ sống không đủ chậm hoặc duyên lành chưa tới.

Chiều chiều, ông cụ gã mới quen vẫn ngồi chờ một bà cụ khác, cũng già nua, dưới cây ngọc lan tán xanh hoa trắng, chiếc ghế đá đôi chiều nào cũng có một ông già vô tư lự, nửa còn lại lát sau sẽ được lấp đầy.

Thời trẻ họ yêu nhau, cái thứ tình yêu sáng trong như sương sớm những năm đất nước đau thương. Rồi ông Nam tiến, những trung đoàn đầu tiên xẻ dọc Trường Sơn vì miền Nam đang gọi, liền sau bà vào thanh niên xung phong. Bà tin sẽ có lúc hai người gặp nhau ngoài mặt trận. Đàn ông có khuynh hướng khát khao, còn đàn bà chất chứa nhiều hy vọng.
Một sớm Mậu Thân bà được báo tin ông tử trận, đau xé lòng. Tháng sau bà bị một mảnh bom B52 thổi văng đi. Có lúc bà giận mình sao chửa chết. Hòa bình trở lại, ông trở về từ Côn đảo. Nom ông gầy và xanh xao như một con bọ ngựa, bà kết hôn trước ngày tổng tiến công, rồi ông cũng lấy vợ, mỗi người đều có một mái ấm riêng. Con người, ai cũng có quyền chọn lựa bạn trăm năm, có người đã chọn, có người không chọn, có người phó mặc cho số phận, nhưng rốt sau ai cũng có gia đình. Vì ai cũng cần tổ ấm, không lúc này thì lúc khác, không hôm nay thì ngày mai.

Đôi tình nhân cũ ấy sống cùng thành phố, cùng khu đô thị Mỹ Đình mà chẳng bao giờ gặp nhau. Họ chỉ cách nhau một con đường mà khi mùa về, hương ngọc lan giăng đầy khắp phố, họ vẫn chẳng gần hơn. Họ chỉ cách nhau một vườn hoa nho nhỏ, để rồi muốn gặp nhau mà cách xa hơn mọi khoảng cách của thế gian.

Mãi sau này, khi mái đầu cả hai cùng bạc trắng, người đàn bà mất chồng còn người đàn ông góa vợ, họ trở lại đánh bạn với nhau, tựa vào nhau như hai ngọn bấc gần tàn. Lửa sáng bừng trở lại, đó là dấu hiệu của ánh đèn sắp tắt.

Hai người ấy, họ thường ngồi bên vườn hoa lặng lẽ. Kẻ nào ba hoa rằng tình yêu là phải nói thật nhiều những lời trăng tiếng gió? Xin hãy thôi và đừng lẻo mép. Theo năm tháng, mọi thứ sẽ lớn mãi thêm, tình yêu, tình bạn, tình thân, chỉ có con người là nhỏ lại, vì tuổi già khiến ta nhận thấy thời gian đã mai một “bản ngã” đi nhiều. Thứ tình cảm bền chặt của tuổi già, nó có thể không rực rỡ bằng tuổi trẻ, nhưng thừa đủ để thanh niên cúi đầu kính ngưỡng.
Nhiều năm sau, gã có dịp ghé qua thành phố. Mọi thứ phần nhiều đã khác, trẻ con đông hơn, cây cối tốt xanh hơn, nhưng thiếu mất hai người. Vắng một ông già ngồi dưới hàng ngọc lan, và bà cụ nọ cũng không còn ở đó.

Gã ghé qua nhà ông cụ, người đàn ông trung niên giương mắt ngạc nhiên, ý hỏi gã là ai. Gã nhắc lại câu chuyện tình cờ nọ, tính trả lại cuốn “Trăm năm cô đơn”. Người đàn ông trầm ngâm suy nghĩ, ông lơ đãng bỏ quên vòi nước đang chảy lênh láng dưới chân. Gã quay lưng tháo bước thì chợt một thiếu nữ tuổi đôi tám chạy ra nhíu tay cầm, ánh mắt ra hiệu bảo đi theo, cô nói:
– Ông em mất nửa năm rồi, sau khi bà ấy qua đời chưa đầy tháng.
– Bà cụ cũng mất rồi? – Gã thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.
– Vâng, bà bị mảnh bom trong đầu phá quá. Lúc nhớ lúc quên. Khi nhớ bà ra ghế đá dưới tán ngọc lan ngồi khuya lắc, khi quên bà lang thang trong vườn hoa cả buổi, gặp ông em cũng chẳng nhận ra, chỉ ngơ ngác nhìn rồi hỏi có biết một ông già như thế, như thế vẫn thường ngồi đợi dưới hàng ngọc lan…
-…
– Bà tả dáng hình ông ngày trẻ. Ông em chỉ lặng lẽ, mắt đăm đăm vào mái đầu bạc trắng… Đêm nào ông cũng thao thức tới sáng ngày, đến nỗi mắt nhòa đi, trông thấy cái gì cũng một màu đùng đục. Khi bà ra đi, ông bảo ông muốn đi theo, rồi ông đi cùng.

Lòng gã bâng khuâng nghĩ về những người quá cố, lẳng lặng ra về mà không để ý cô gái vẫn theo sau:
– Anh chính là chàng trai hay đọc sách trong công viên?
– À, ừ… Sao nhóc biết.
– Đừng gọi em là nhóc, em không thích, em chính là đứa hay sút bóng vào người anh hồi đó.
– Thế à, anh…
– Anh thì để ý cái gì ngoài sách, mà hồi đó em để tóc Tom-boy, nghịch nghợm như một nhóc con thứ thiệt.
Gã ngạc nhiên nhìn người thiếu nữ, ờ, thế này thì chẳng thể nào nhận ra.

Nói chuyện với nàng mà tâm trí gã vẫn thấp thoáng bóng hai người bạn già dưới hàng ngọc lan. Mọi thứ rồi cũng qua đi, cả con người cũng thế, may ra chỉ còn tình yêu ở lại:
– Anh về luôn sao?
– Ừ, anh chỉ muốn ghé qua thăm ông cụ một chốc, ai ngờ. Thành phố này chật quá!
– Anh còn chưa biết tên em cơ mà!
– Thế này, cô bé, em tên gì? Và đừng hỏi tên anh.
– Ông đặt tên cho em là… Ngọc Lan. Ngày mất ông còn bảo, sau này sẽ có một chàng trai đến tìm ông trả sách. Người già nói gì cũng đúng phải không anh?

Gã lầm lũi đi, cánh cổng rêu phong chằng chịt những dây bìm bìm xanh xanh tím tím, căn nhà này, mọi thứ đều phảng phất dáng hình ông cụ, mọi thứ và mọi thứ. Hóa ra con người yêu nhau cũng là để xa nhau. Nhưng dẫu sao, gã nghĩ, họ chết đấy nhưng là đã sống, vì họ đã yêu!

Con đường quanh co những ngọc lan lần này bỗng thật dài! Trong vòm cây xanh, một đôi chim nhỏ ríu rít chuyền cành. Chiều đang tắt nắng, hắt hiu gió thoảng vương mùa cũ, chẳng chút heo may vẫn chạnh lòng. Gã đưa tay với khẽ ngắt một bông ngọc lan vừa chớm nở…

Hoa Ngọc Lan

KẾT
Các bạn vừa xem qua những câu chuyện, kỷ niệm viết về Hoa Ngọc Lan do kyuc.net tổng hợp và chia sẻ. Chủ đề vẫn còn cập nhật những câu chuyện mới hơn các bạn nhé!.

Bạn có kỷ niệm hay câu chuyện liên quan đến Hoa Ngọc Lan không? Hãy cùng chia sẻ với mọi người ở phần bình luận bên dưới bạn nhé!.

Theo dõi
Thông báo của
guest
15 Comments
Cũ nhất
Mới nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Đăng Hà Phạm
Đăng Hà Phạm

Hoa Ngọc Lan

Thật ra đây không phải là hoa mình yêu thích nhất, nhưng có một kỷ niệm ngày xưa rất vu vơ về nó.

Trong một chuyến dã ngoại về vùng ngoại ô Sài Gòn, ghé thăm một Đan viện nhỏ của các thầy. Đan viện đậm chất thôn quê dân dã, yên bình đến ngạc nhiên, cảm giác như bụi trần bị dừng lại sau cánh cổng. Ao cá, hàng dừa, những bồn hoa rực rỡ dưới cái nắng gay gắt của Sài Gòn, đặc biệt là một dãy cây hoa Ngọc lan được trồng gần phòng tiếp khách tỏa hương thơm ngát, màu hoa trắng tinh khôi.

Trái tim của mình muôn đời dễ bị lỗi nhịp, lần này cũng thế khi đứng trước một khung cảnh quá đỗi bình yên lại có hai thầy đẹp trai có nhiệm vụ dẫn đoàn đi tham quan. Sao tim mình lại lỗi nhịp vì “anh thầy” tour guide này vậy nhỉ ?!

Sau một vòng tham quan trò chuyện, khách được ngồi nghỉ ở phòng khách, mình đỏ mặt bối rối hỏi xin “anh thầy” một bông hoa Ngọc lan, bụng nghĩ thầm thích anh nên xin hoa thôi chứ không cho cũng hái trộm à. Luật thì không cho hoa, nhưng vì chắc mình nhìn rất “chân tu” nên anh thầy hái cho một hoa.

Mình để hoa đó trong hộc bàn , mùi thơm dễ chịu mỗi khi mình học bài, sau mình ép nó vào quyển sách và luôn mơ màng đinh ninh anh thầy cũng thích mình. Đó là một trong nhiều pha tình cảm đơn phương rất trẻ con của mình.

Cuộc đời trôi đi, không bao giờ gặp lại anh thầy lần nào nữa trong cuộc đời này, cũng không còn nhớ con đường đến đan viện ngày đó. Bông hoa ép vào sách ngày xưa cũng lưu lạc mất rồi, và mình cũng quên mất mùi hoa Ngọc lan nhưng trái tim luôn bị lỗi nhịp thì vẫn theo mình suốt đời và mình hạnh phúc vì điều đó!

Mùa Thu Vàng
Mùa Thu Vàng
Trả lời  Đăng Hà Phạm

Mình rất sợ mùi hoa này. Ban đầu ngửi ngoài đường thì rất thơm. Rồi một hôm thấy ngta bán- cành có 5-6 nụ , mình mang về để trong phòng kín. Đc một buổi thì ngào ngạt, sang ngày thứ 2 tự nhiên mình say quay cuồng đầu óc. Và từ đó ko cắm hoa nào thơm trong phòng nữa. Vào phòng thờ có mùi hoa ly mình cũng ko đau đầu. Lạ thật nhỉ.

Thuy Le
Thuy Le
Trả lời  Đăng Hà Phạm

Ba mươi năm mới nhìn thấy được Ngọc Lan lần nữa ,nhớ ngày xưa theo ngoại lên chùa ,chỉ xin 2 bông.Giắt hai bên tai cho thơm tóc.Ngày ấy đâu rồi??Cảm ơn bài viết của tác giả ,gợi lại cho mình chút kỷ niệm ngày xưa <3

Thanh Hoa Nguyễn
Thanh Hoa Nguyễn

Tôi yêu các loài hoa màu trắng,nhất là lại có mùi hương như : nhài,quỳnh,ngọc lan,huệ…
Ngày ấy,khi chia tay,tôi đã gói 3 bông ngọc lan vào trong 1 cái khăn,rồi đặt trong cái hộp nhỏ tặng cho anh.
Gần 30 năm trôi qua ,2 đứa sống ở 2 phương trời,đứa nào cũng đã yên bề gia thất,những tưởng bông ngọc lan ngày nào đã chimf vào lãng quên trước bộn bề cuộc sống.
Vậy mà năm ngoái,nhân 1 chuyến đi du lịch cùng cơ quan,khi gặp lại nhau,anh dẫn tôi lên phòng làm việc,mở tủ lấy ra cho tôi xem : vẫn 3 bông ngọc lan ngày ấy,vẫn mùi hương thơm ấy dù nó kg còn màu trắng nữa.Anh bảo : anh đã cất giữ và chăm sóc nó ở nơi an toàn nhất,để kg ai có thể nhòm ngó và làm thương tổn đến nó,mỗi lần mở ra,nhìn nó là anh như gặp đc tôi…
Vâng,giờ thì tôi hiểu,cái mà suốt đời ta kg bao giờ đạt đc luôn là niềm khao khát,là nỗi nhớ mong bất diệt trong ta.Tôi còn hiểu,có 1 loại tình yêu có tên gọi là CHIA XA.

Ngọc Thúy Trần Thị
Ngọc Thúy Trần Thị
Trả lời  Thanh Hoa Nguyễn

Thật tuyệt quá
Một tình yêu tuy không trọn ven
Nhưng vẫn luôn đong đầy hạnh phúc
Dẫu chia xa ..nhưng vẩn mãi hoài nhớ nhau.

Hồng Hoa
Hồng Hoa
Trả lời  Thanh Hoa Nguyễn

Có một tình yêu mang tên gọi…Chia xa
Em vẫn nghĩ về em dẫu ngàn trùng xa cách
Anh vẫn vời vợi nhớ thương dẫu chẳng thể nào gặp mặt
Một tình yêu thánh thiện ở trong nhau.

Hoài Hương
Hoài Hương

MÊ TÌNH NGỌC LAN PHỐ.

“Người đẹp như hoa cách tầng mây
Ngỡ mây là xiêm áo, ngỡ hoa là dung nhan”

Không hiểu sao khi nhìn những bông ngọc lan trắng ngà hình búp măng tí hon, e ấp dưới tán lá xanh mướt sau cơn mưa cuối hạ lại nhớ câu thơ của Lý Bạch nhà Đường.

Chưa hết, hương thơm ngọt, thanh khiết của hoa nương theo gió cứ như níu chậm bước chân, để không thể cưỡng lại sự quyến rũ, đưa mắt lên vòm cây, ngắm trong mơ hồ khoảng không, em tinh khôi ẩn hiện, ngẩn ngơ phác một nụ cười.

Tự hỏi, cái búp hoa ngọc ngà kia với mùi thơm ướp cả không gian sao có một lực hút mê hoặc bí ẩn thần tiên đến thế. Một mê tinh ngọc lan Hà Nội phố.

Hình như chỉ sau những cơn mưa nghiêng trời đổ từng thác nước xuống hàng cây phố để chuân bị sang thu, hoa ngọc lan mới bung nụ giống hàng ngàn viên ngọc nõn nà giữa các mắt lá xanh biếc, kín đáo khoe vẻ đẹp như ngọc quý thanh cao mà đài các, khiêm nhường mà gợi cảm, rải xuống khoảng không hương thơm thoang thoảng thanh mát, vấn vít không tan.

Cảm giác những bông ngọc lan nằm trong lòng bàn tay, ngỡ như đang ngắm những ngón tay búp măng thiếu nữ đang tỏa hương dịu dàng, đang dần nắm chặt trái tim tôi.

Tôi từng nghe chuyện liêu trai kể rằng, ở những cây ngọc lan cổ thụ hay có yêu nữ xinh đẹp chọn làm nơi lưu thân. Họ mượn vẻ đẹp cao quý và mùi thơm dịu ngọt của hoa ngoc lan để mê hoặc và quyến rũ những người đàn ông đa tình, ngay cả khi hoa đã héo rũ thì từng cánh hoa vẫn vương hương không dứt. Đàn ông nên tránh đến gần hoa ngọc lan vào lúc hoàng hôn vì dễ bị mê hoặc.

Còn những thiếu nữ lại hay “mượn” chút hương ngọc lan ma mị để giữ chân người mình thương bằng cách ủ hoa trong tấm khăn tay hay cài một đóa ngọc lan trên mái tóc…

Không biết thực hư thế nào, nhưng tôi đã được nắm bàn tay búp măng của em Hà Nội, không phải giấc mơ hoa ngọc lan phố, khi cùng em đi dọc đường Thanh Niên, dưới bóng mát những cây ngọc lan cổ thụ vào ngày cuối hạ.

Đôi khi như ảo giác, em là những bông ngọc lan biến hình, những ngón tay ngà của em là búp hoa, cánh hoa lại giống mắt em đang liếc nhìn tôi đắm đuối, hương hoa bủa vây tôi trong một cơn say đam mê …

Tôi như kẻ si dại khi ngắm những cánh hoa ngọc lan lả tả rơi xuống giống xiêm áo tiên nữ tung bay trong vũ điệu của Thần Gió, và trong lấp lóa ảo mờ, hình như nụ cười em ẩn chứa nhiều mời gọi, đưa tôi lạc trong một giấc mơ có chút mê tình cuồng si…
Cuối hạ sang thu, mỗi mùa hoa ngọc lan phố như mê tình, khiến quay quắt một nỗi nhớ, như khơi mạch cảm xúc âm thầm len lỏi trong trong trái tim cứ mãi thổn thức, xao động, ấm nóng mối tình đầu với em Hà Nội.

Những vuốt ve của cơn gió hoàng hôn cứ mơn man trên mỗi góc phố, con đường mà mối tình đầu đã đi qua và chỉ riêng dành giữ tình yêu cho mình.
Hoa ngọc lan, mê tình phố Hà Nội mùa này, biết bao hoài niệm khiến cứ mãi sống với nỗi nhớ đầy lên mỗi ngày trong tim.

Bâng khuâng không phải vô tình, tôi đã mang Hà Nội phố suốt chặng đường về phương Nam, để yêu thương, để nhớ nhung cho mối tình đầu ngọt hương ngọc lan./.

Nhi Ai
Nhi Ai
Trả lời  Hoài Hương

Ngọc lan phố ơi sao mà hay tuyệt
Ướm cả tình nghe thắm thiết làm sao
Nhi like mừng hoa hồng đỏ tặng trao
Chúc tác giả tuôn dạt dào cảm xúc.

Quỳnh Trúc
Quỳnh Trúc
Trả lời  Hoài Hương

Mình thật sự rất mê hương thơm của loài hoa này…chỉ cần dắt 1,2 bông vào tóc, là mùi hương cứ thoang thoảng, dịu dàng, ngất ngây…..

Nangchieu Mp
Nangchieu Mp
Trả lời  Hoài Hương

Bài văn hay quá! Ngày trước, khi nhắc tới HN thì hay gắn liền với hoa sữa nhưng hoa sữa chỉ nồng nàn trên sách vở thôi chị nhỉ? Chỉ có hương ngọc lan thơm ngọt, thoang thoảng, thanh mát, vấn vít không tan.

Doãn Kim Oanh
Doãn Kim Oanh

NHỚ LẮM NGỌC LAN

Càng nhiều tuổi, con người ta càng có xu hướng hoài niệm về những chuyện xa xăm ngày nảo ngày nảo. Đó có thể là những kỷ niệm ngọt ngào cũng có thể là những ký ức đau buồn hoặc chỉ đơn giản là những nỗi niềm con trẻ. Nhưng dù là gì thì nó cũng đã gắn bó với mình cả quãng đời khi ta có mặt trên cõi nhân gian rộng lớn này.

Tôi của những năm 1982 là như vậy, một gã trai Thái Bình mới lớn vừa rời khỏi ghế nhà trường với tuổi trẻ “17 bẻ gãy sừng trâu” mang theo hoài bão lớn cửa bố tôi là: Phải vào được đại học để mở mày mở mặt với đời, với họ hàng và bà con lối xóm !

Tôi khăn gói quả mướp lên đường với một tâm trạng chán chường, chả thiết gì học với hành chỉ là chiều ý bố. Hành trang mang theo là mấy đồng bạc lẻ dắt túi và một chiếc mũ cối vừa phòng thân, vừa chứng tỏ đẳng cấp của mình. Có được chiếc mũ cối hồi đó là oai lắm rồi, nó làm nhiệm vụ che mưa che nắng, để oánh nhau khi cần phòng vệ, để bán khi cần tiền và để oách xà lách với dám bạn cùng trang lứa.

Hồi đó không nhiều nhà trọ như ngày nay nên tôi được bố sắp xếp cho ở nhờ nhà một bác trong phường làng Ngọc Hà. Bác tốt bụng và yêu thương tôi như con, tuy nhiên nhà bác quá trật chội và đông đúc để kiếm một chỗ yên tĩnh cho việc ôn thi. Thế nên, bác bảo tôi ra Lăng Bác hoặc công viên Bách Thảo mà học vừa rộng, vừa có đèn điện sáng. Cũng đành, ngoài những buổi đến lớp tại trường Sư Phạm 1 Hà Nội, buổi tối tôi cũng lọ mọ mò vào Bách Thảo theo gợi ý của bác. Buổi tối hoa ngọc lan tỏa hương thơm dịu dàng, trong lành quá đỗi khiến tâm hồn của bất kỳ ai cũng trở nên lãng đãng khó mà nhập tâm, chưa nói đến chuyện trong công viên chỉ toàn những đôi trai gái đang ôm hôn nhau trước con mắt ngỡ ngàng và tò mò của một thằng mới nứt mắt như tôi.

Thế là thôi, phân tán hết cả tư tưởng, mất vài buổi tối thì tôi từ giã ý định học trong Bách Thảo vì cứ đà này tôi đến “giữa đường đứt gánh” mà dở dang chuyện học hành mất. Nhưng cũng không thể để trượt vỏ đỗ về nhà rồi báo cáo với bố lý do lãng xẹt trượt là do nhìn trai gái ôm hôn nhau. Thế thì nhục chết mất !

Thua keo này ta bày keo khác, sáng sau tôi ra Lăng sớm với hy vọng yên tĩnh thế nào cũng được vài chữ vào đầu. Tuy nhiên, từng đoàn người rồng rắn kéo vào xếp hàng để được phát bánh mì miễn phí

mùi bánh thơm lừng kích thích vị giác cái thằng ăn bao bao nhiêu cũng không no khiến tôi lên cơn đói bủn rủn hết cả chân tay,cũng lạ có nhiều người xếp hàng được đến 10cái bánh tôi thì không chữ với nghĩa biến đi đâu hết, trong đầu chỉ toàn ăn với uống, đến khổ. Vậy là chỉ có thể dành hoàn toàn thời gian học hành ở trên lớp mà thôi, chấm dứt chuyện ra Lăng hay công viên Bách thảo với hy vọng: Sau này có người yêu kiểu gì cũng phải dắt vào đây hun nàng phát cho nó ra dáng ra giàng.

Cũng chính vì không có chỗ học nên những giờ trên lớp tôi trở nên chăm chỉ hơn nhiều chả đến ý đến điều gì tôi nhớ lắm những buổi sáng mùa hè những cô thiếu nữ trong làng Ngọc hà chở hoa lên chợ Quảng bá bán và các con phố cả làng thơm nức mùi hương của hoa ,một buổi chiều học hai tiết lý về tôi đứng trên lan can ngắm cảnh bỗng thấy người chao đảo xuýt ngã tôi nắm chặt vào tay vịn ban công,mấy phút sau mọi việc trở lại như cũ tôi chứng kiến trận động đất đầu tiên trong đời6,5độ inhter ngày ôn thi cuối cùng. Hôm ấy, trời nắng lắm nên dĩ nhiên tôi đi học phải kèm theo vật bất di bất dịch là cái mũ cối. Đến khoảng 9 giờ thì có một cậu cùng lớp, tôi chỉ biết mặt mà không biết tên hỏi mượn cái mũ ra ngoài một chút rồi quay lại. Không muốn mang tiếng là kẻ bủn xỉn tham lam, tôi vui vẻ cho nó mượn và không chút đắn đo vẫn tiếp tục giờ học như bình thường. Tan học mới chợt nhớ ra hốt hoảng tìm quanh nhưng không thấy nó đâu đành chầu hẫu ngồi chờ nhưng trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Lúc đó có một bạn gái chắc thấy bộ mặt thất thần của tôi nên hỏi lý do vì sao mà hết giờ vẫn còn ngồi đây. Như người chết đuối vớ được cọc, tôi kể hết cho bạn ấy nghe và tả thật kỹ cậu bạn mượn cái mũ cối mà tràn đầy buồn bã Nghe xong bạn ấy đạp xe dẫn tôi tìm bằng được nhà bạn kia và đòi cái mũ cối về cho tôi. Mừng hơn là bắt được vàng mà chẳng kịp hỏi nhà bạn ở đâu, chỉ biết bạn tên là Lan và lý nhí câu cảm ơn mà thôi.

Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng dường như cô bạn người Hà Nội ấy vẫnguyên hình ảnh dễ thương trong tâm trí khiến tôi luôn có tình cảm đặc biệt với những con người Hà Nội. Sau này, có dịp đi nhiều nơi, trải qua nhiều vùng đất nếm đủ cay đắng và gian truân của cuộc đời, tiếp xúc với đủ hạng người, nhưng tôi vẫn thực sự nghĩ con người Hà Nội có những cốt cách riêng mà khó có thể lẫn vào đâu được. Họ không hào nhoáng, không lắm lời, không nói nhiều về bản thân mình nhưng ở họ thực sự toát lên một thứ năng lượng khiến người bên cạnh có thể yên tâm mà đồng hành, yên tâm mà trao gửi những chuyện hệ trọng cũng như những chuyện không đầu không cuối… Và cô bạn gái ấy, không biết giờ ở phương trời nào. Với bạn ấy, hành động nghĩa hiệp đó chả có gì đáng để bận tâm, nhưng với tôi lại là một sự biết ơn và vô cùng cảm phục. Hy vọng ở đâu đó, cuộc đời bạn cũng sẽ gặp nhiều may mắn như cái ngày tôi được bạn giúp đỡ nhé Lan.

Thấy yêu vô cùng đóa hoa Ngọc Lan, không rực rỡ, không kiêu kỳ nhưng lại tỏa hương thơm khiến người khác luôn lưu luyến và mong có ngày gặp lại cô ấy

P/s tôi viết chuyện này hy vọng bạn tôi sẽ đọc được và chúng tôi sẽ gặp nhau

Viên Nguyệt Ái
Viên Nguyệt Ái
Trả lời  Doãn Kim Oanh

Giọng văn rất duyên, lời kể tự nhiên và một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa sâu sắc. Hi vọng nhân vật của câu chuyện sẽ gặp lại người bạn gái trượng nghĩa thuở nào.

Nguyệt Lenaa
Nguyệt Lenaa

HƯƠNG NGỌC LAN NGÀY CUỐI THU

Từ ngày nào em mới quen anh, vẫn cây ngọc lan xoà bóng mát và vẫn hương thơm , nơi ta đã hẹn. Một nhành lan anh hái cho em , để mãi là, một chút hương ngày cuối thu…

Lời bài hát da diết của đôi lứa yêu nhau đã là tựa đề về hương ngọc lan đang nói tới, một màu trắng muốt với hương thơm dịu dàng . Ngọc lan nhỏ nhoi nép mình dưới vòm lá xanh , nhưng mùi thơm của hoa thật lạ , thơm thoang thoảng khiến lòng ta như dịu lại , đồng cảm với hoa trong tiết thu dễ thương này. Ngày nào đi làm mà đi qua phố đó , là lòng tôi như chùng xuống, mọi bộn bề lo toan tạm gác một bên để tận hưởng mùi hương của hoa ngọc lan, thấy lòng thanh thản lắm. Cũng thật lạ là Hà nội có những ưu ái của thiên nhiên ban tặng cho : cây xanh nhiều này hoa thì các loại từ hoa sữa, hoa quỳnh , hoa hồng giờ là hoa ngọc lan . Dù có đi đâu xa Hà nội , những loại hoa này luôn để lại trong tôi lòng yêu mến vô cùng. Hồi còn là học sinh tụi tôi hay đến nhà nhau , rủ nhau đi học. Nhà cô bạn thân cùng lớp nhà ở phố Lê phụng hiểu , ngay cạnh khu sứ quán có khu vườn trồng cây ngọc lan , hương thơm ấy còn theo đến tận bây giờ mỗi khi trời cuối thu. Thật vậy có xa Hà nội mới cảm nhận được hương thơm rất Hà nội – Hương Ngọc Lan ngày nào…

Nguyệt Lenaa

Thien Ha
Thien Ha
Trả lời  Nguyệt Lenaa

Hương Ngọc Lan thật tuyệt vời ngày còn trẻ những tối đi chơi phố chỉ thích lên khu Ba Đình đạp xe vòng quanh các khu phố có nhiều hoa lan để được thưởng thức mùi hương của hoa Lan thơm mát và thật dễ chịu ,cảm ơn tg đã có bài viết hay về hoa Ngọc Lan để mọi người cùng nhớ lại mùi hương kì diệu của loài hoa này!

Beatrice Ha
Beatrice Ha
Trả lời  Nguyệt Lenaa

Hương ngọc lan dịu nhẹ ,
Hoa ngọc lan trắng ngà ,
Như thiếu nữ kiêu sa,
Dịu dàng đầy thương mến,
Khiến lòng người xao xuyến
Cứ mỗi độ cuối thu