Tuyển tập Thơ viết về HỒ TÂY thật hay & cảm xúc (99+ bài)

Tuyển tập Thơ viết về HỒ TÂY thật hay & cảm xúc (99+ bài)

Tuyển tập những bài thơ viết về Hồ Tây (Hà Nội) thật hay và cảm xúc từ nhiều tác giả. Các bạn sẽ cảm nhận rõ hơn và có thể thấy được sự đồng điệu trong cảm xúc qua những vần thơ ca ngợi Hồ Tây dưới đây.

Đây là chủ đề tiếp theo sau tuyển tập thơ viết về Hồ Gươm mà kyuc.net đã tổng hợp và chia sẻ đến các bạn!.

Chùm thơ cảm xúc khi dạo bước bên Hồ Tây

CHIỀU HỒ TÂY – Thơ: Hiền Trần

Lặng nhìn sóng nước Hồ Tây
Mà lòng xao xuyến dâng đầy trong tim
Thả hồn theo gió mải tìm
Người đi khuất nẻo cánh chim phương nào

Gửi lời nhắn nhủ thầm trao
Ước mơ hạnh phúc ngọt ngào yêu thương
Nhớ ngày hai đứa chung đường
Bên hàng liễu rủ giọt sương lạnh đầy

Cùng anh tay nắm bàn tay
Cho em nhớ mãi những ngày đông sang
Bỗng dưng lòng thấy ngỡ ngàng
Bóng hình một thuở như đang hiện về

Thật hư nửa tỉnh nửa mê
Vẳng nghe tiếng sóng vỗ về dưới chân
Tim yêu thổn thức bao lần
Tây Hồ buổi ấy mùa xuân bên chàng

Bâng khuâng lòng những ngổn ngang
Dõi theo nỗi nhớ tim càng thấy yêu!.

Bình minh bên Hồ Tây
Bình minh bên Hồ Tây (ảnh của Hữu Cường).

Chùm thơ Hồ Tây khi Mùa Xuân đến

SỚM XUÂN – Thơ: Nguyễn Như

Sớm xuân thả bộ thong dong
Ngắm hoa thưởng ngoạn một vòng Hồ Tây
Chuông chùa khoan nhặt cùng mây
Sương giăng sóng vỗ nhẹ bay du thuyền

Kìa ai lúng liếng cười duyên
Ấp e bên khóm Đỗ Quyên thẹn thùng
Chàng ơi đợi thiếp đi cùng
Du xuân tận hưởng một vùng non tơ.

TÂY HỒ – Thơ: Hoàng Thanh Hương

Gương soi lấp loáng Tây Hồ
Giữ lưu cảnh sắc Thủ Đô đẹp giầu
Cờ hoa rực rỡ muôn màu
Phố phường rạng rỡ nối cầu muôn phương

Anh về chiều tím nhớ thương
Mênh mang sắc rạng tỏa hương ngọt ngào
Bông Hồng e ấp xuyến xao
Hoàng hôn vương nắng nghiêng chào duyên xinh

Bồng bềnh mơ mộng lung linh
Dáng ai soi bóng , chữ tình đậm sâu
Mắt em cười , giọt ngọc châu
Chìm trong khuôn ngọc rực màu tình yêu

Sương lam mỏng phủ hồn phiêu
Mơn man ẩn bóng ái Kiều thướt tha
Hồ Tây mơ mộng hồn ta
La đà bóng xõa chiều tà ngóng Xuân.

Chùm thơ Hồ Tây lúc Mùa Hạ sang

CHIỀU HỒ TÂY – Thơ: Ngọc Minh

Hồ Tây sóng vỗ miên man
Hoà cùng bản nhạc râm ran ve sầu
Chiều tan phượng thắm sắc màu
Cánh hoa bay nhẹ xuống câu thơ buồn

Bằng lăng tím biếc hoàng hôn
Lộc vừng đỏ thắm rèm buông hững hờ
Liễu buồn xoã tóc ngẩn ngơ
Từ bao lâu đứng đợi chờ người yêu

Chùm muồng hoàng yến yêu kiều
Vàng tươi trong ánh nắng chiều Hồ Tây
Bao loài hoa đẹp đắm say
Cùng nhau khoe sắc chiều nay bên Hồ…

PHƯỢNG VĨ BÊN HỒ – Thơ: Nguyễn Đức Sảng

Phượng hồng nở rộ nơi nơi
Chiều về thơ thẩn ngắm trời Hồ Tây
Một làn gió nhẹ ngất ngây
Làm cho cánh phượng rơi đầy lối xưa

Trao nghiêng trước mặt như đùa
Mở trang sách nhỏ ép vừa cánh hoa
Dù cho mai có cách xa
Cánh hoa phượng vĩ mãi là Hồ Tây

Cánh rơi ngày một thêm dầy
Nỗi buồn xa cách lấp đầy nỗi mong
Cánh phượng rớt xuống vẫn hồng
Hồ Tây nơi đấy vẫn không thấy người

Hồ Tây Mùa Hè
Hồ Tây Mùa Hè (ảnh của Nguyễn Tuấn Hải).
Nhành hoa phượng tím ở Hồ Tây
Nhành hoa phượng tím ở Hồ Tây (ảnh của Nguyễn Tuấn Hải).

Chùm thơ Hồ Tây và Mùa Thu thật đẹp

THU TÂY HỒ – Tác giả: Bùi Hiển

Cái mùa Thu, nhất là mùa Thu Hà Nội nó lạ thế đấy bạn ạ. Ai cũng khắc khoải mong mùa Thu về, nhưng khi nó đã hiện hữu trong Thành Phố thì ôi thôi, chỉ thấy quanh ta là nỗi buồn măn mác Khẽ chạm vào đâu, sờ nhẹ vào chỗ nào cũng là ăm ắp kỷ niệm của một thời đã qua…

Buồn ơi, trốn vào thơ.
Vùi ưu tư, hoang hoải.
Tình ơi, trốn vào thơ.
Lèn chặt sâu…mãi mãi…

Những mối tình nhớ lại.
Thêm luyến tiếc mà thôi.
Đống tro tàn đã lụi.
Lạnh lẽo lắm người ơi.

Giọt thu cứ rơi rơi.
Ly cà phê ti tách.
Thả hồn trong cô quạnh.
Khói thuốc hững hờ bay.

Làn gió nhẹ heo may.
Gieo nỗi buồn man mác.
Lá vàng rơi xào xạc.
Ru tình hãy ngủ yên.

Giọt nắng ấm bên thềm.
Lung linh hồn thu thảo.
Nắng như là mách bảo.
Phố cũ thu đã về.

Bao say đắm đam mê.
Những nỗi niềm hoang hoải.
Bỏ ta dần đi mãi.
Cả phê đắng ngắt lòng.

Hồ tây vẫn mênh mông.
Vàng ươm mầu thu trải.
Cố quên mà nhớ mãi.
Niềm nhớ cứ ngây ngây.

Bóng hình…
Người cũ đâu đây.
Cảnh xưa chốn cũ, vơi đầy nhớ ai.
Nỗi niềm, giọt ngắn giọt dài.
Ly cà phê đắng, của ai với mình…

Hồ tây…
Ru nhẹ sóng tình.
Gió lay kỷ niệm chúng mình ngày xưa.
Ven bờ liễu rủ đong đưa.
Hương ai buông nhẹ, như vừa lướt qua..!

Hồ Tây một chiều Thu
Hồ Tây một chiều Thu (ảnh của Trí Toàn).

CHIỀU THU HỒ TÂY – Thơ: Hoàng Lan

Hồ Tây chiều thu,trời Hà Nội
Đưa tôi về với nỗi nhớ mênh mang
Chỉ một mình trong giấc mộng chiều hoang
Hay đơn chiếc giữa thu tàn liễu rũ

Hà Nội phố, còn nhớ mùa thu cũ
Hồ Tây này,anh nhủ đã yêu tôi
Nụ hôn đầu, tim rạo rực bồi hồi
Hồ gợn sóng ngượng cười!Tôi e thẹn!

Nay đứng đây, sao vẫn còn bẽn lẽn
Tôi mơ màng như ai đứng kề bên
Nhớ anh nhiều!Tôi khe khẽ gọi tên
Bỗng…bàng hoàng…Một mình tôi đấy chứ!

Thu sắp tàn, lòng tôi như tự nhủ
Đông sẽ sang và xuân cũng sẽ về
Tôi đứng đây, ngổn ngang cả trăm bề
Thương nhớ lắm,lời thề ai trao gửi!

Chiều dần trôi, tôi một mình lủi thủi
Đứng bên hồ,đôi mắt ngước xa xăm
Hà Nội ơi,xa cách đã bao năm
Nay trở lại,hồn ta vương nỗi nhớ

Lòng xốn xang, cung buồn rung than thở
Tôi không anh, lấy ai vuốt tóc mềm
Hồ sóng xô,lòng tôi chẳng dịu êm
Mai xa nhé!Vẫn nỗi buồn câm lặng

Vắng anh rồi!Tôi làm sao vui đặng
Hồ Tây chiều thu vẳng khúc dạ sầu!

NHỚ ĐÊM THU HỒ TÂY – Thơ: Việt Hoàng

Đã một năm trôi qua rồi em nhỉ?
Nhớ Hồ Tây như chỉ mới hôm nào
Ta cùng nhau dạo phố tuyệt làm sao
Ven Hồ Tây xạc xào cơn gió thổi.

Mùi hoa sữa ngạt ngào hương Hà Nội
Bóng đèn đêm soi lối bước chân mình
Quanh bờ hồ những ánh điện lung linh
Ta chụp lại tấm hình làm kỷ niệm.

Ơn cuộc đời cho ta lần trải nghiệm
Cùng bạn thơ lưu niệm mãi trong đời
Một lần gặp rồi nhớ mãi người ơi!
Quên chưa kịp ngỏ lời câu thương nhớ.

Nàng thơ ơi dẫu chúng mình cách trở
Ta hẹn nàng gặp gỡ một dịp sau
Nếu có duyên tình ta sẽ thắm màu
Qua vần thơ hẹn nhau đừng quên nhé.

Đêm thu này một mình anh buồn tẻ
Dạo quanh hồ khe khẽ gọi nàng thơ
Nhớ đến em mà lòng dạ thẫn thờ
Đêm Hồ Tây anh nhớ nàng thơ lắm…

***Xem thêm: Tổng hợp những bài thơ Hà Nội Mùa Thu hay nhất

LÃNG ĐÃNG HỒ TÂY – Thơ: Diệu Thu

Trái tim là đoá hoa hồng,
Thì lời nói cũng thắm nồng biết bao!
Thu về gọi nắng hanh hao,
Sắc vàng chiếu rọi … ấm bao nhiêu tình!

Ánh nhìn … đôi mắt lung linh,
Ký ức một thuở thắm tình biết bao!
Lăn tăn sóng nước dạt dào,
Thu đi, thu đến … thu nào, Thu ơi?!

Lời ong, cánh bướm …bay rồi,
Ngắm nhìn chim trắng trên trời đang bay…
Rượu thu uống cạn chẳng say,
Càng uống càng tỉnh, … nơi này khó quên!.

HỒ TÂY VÀO THU – Thơ: Hồng Ngân

Tiết trời dịu mát thu sang.
Đầm sen xanh ngắt mênh mang Tây Hồ.
Làn gió ngào ngạt hương đưa.
Ai bơi thuyền thúng … sào lùa lá sen.

Búp hồng , bông nở đua chen.
Lá xòe hứng giọt sương đêm đọng vào.
Lóng lánh trong nắng đẹp sao.
Mặt hồ êm ả khác nào thiên thai.

Thuyền nan về bến sớm mai.
Lá xanh từng thếp, bông dài đầy khoang.
Gạo sen tách khỏi nhụy vàng.
Ướp trà vị đượm nồng nàn thanh tao.

Chè sen long nhãn ngọt ngào.
Mùi hương cốm mới gói vào lá sen…!
Ai qua Hà Nội mời xem.
Thu về rộn rã đầm sen Tây Hồ.

Chùm thơ Hồ Tây cùng Mùa Đông lạnh giá (đang cập nhật..)

Hồ Tây một sớm mùa đông
Hồ Tây một sớm mùa đông (ảnh của Trần Ái Hoa).

Chùm thơ Hồ Tây lúc trời chiều, hoàng hôn

CHƠI VƠI CHIỀU HỒ TÂY – Thơ: Xuân Nhân

Tí tách mưa rơi trên mạn thuyền
Cô đơn lặng thầm ướt áo em
Hồ Tây mênh mang niềm thương nhớ
Khắc khoải chuông chùa
Giục cánh chim …

Mây ơi, mây trôi về đâu ?
Đường Cổ Ngư xưa
Bâng khuâng bao lời ước hẹn
Những con sóng
Xô mạn thuyền
Tĩnh lặng
Sen thơm ngát ven hồ
Sâm cầm nhẹ cánh bay

Xôn xao sóng nước chiều nay
Dạt dào kỉ niệm xưa
Một thời thơ ấu
Rực rỡ hoa vàng
Đường ven hồ xa vắng

Nhớ mối tình đầu
Day dứt mãi trong tôi
Xao xuyến đất trời
Chiều Hồ Tây
Chơi vơi…

(P/s: Bài thơ đã được chính tác giả phổ nhạc thành ca khúc cùng tên)

CHIỀU HỒ TÂY – Thơ: Phạm Bá Hà

Lại một lần xin gõ cửa em yêu
Khi đông về trong tím chiều thành cổ
Mê mẩn ngắm lá vàng rơi trên phố
Lòng bần thần thương nhớ một mùa thi…

Thả gót hoang đời… vô định bước đi
Bên Hồ Tây gió bấc thì thầm gọi
Hoàng hôn rơi, cho sương mờ ngập lối
Thương Nghi Tàm vời vợi đất ngàn năm.

Gửi cô liêu vào tận cõi xa xăm
Giữ hoàng hôn mang về nơi ảo vọng
Mong có một ngày Hồ Tây lặng sóng
Cho sâm cầm soi bóng kết duyên đôi.

Bên nhau chiều Hồ Tây
Bên nhau chiều Hồ Tây (ảnh của Việt Hà).

HÀ NỘI CHIỀU HỒ TÂY – Thơ: Thanh Bắc

Là gì nhỉ, sao nghĩ mãi không ra?
Là gì nhỉ, khiến lòng ta bối rối…?
Hà Nội phố, bàn chân ai bước vội
Một lần thôi! Sao không đợi…cùng về?
—–
Đã lâu rồi, như ai đó mải mê…
Như lãng quên lời thề…trao trót hứa!
Như tim yêu chưa một lần mở cửa
Như vòng tay…ôm trật nửa vòng tay”
—–
Chiều Hồ Tây! Dạo gót khắp đó đây
Hồng đôi má, trao nghiêng…đâu dám gọi
Một lời thôi, nhủ lòng đâu dám nóii!
Tự vấn mình? Thầm gọi…hỏi Hồ Tây
———
Giấc mơ đêm… tuyệt quá! Tay trong tay
Môi trong môi nồng nàn…say đắm đuối
Trao yêu thương như chưa từng biết vội
Thật ngọt ngào…Ôi! Mới tuyệt làm sao

Khoảng lặng kia…ta mong, nhớ…ước ao!
Luôn đánh thức, tình dâng trào, xanh mãi…
Uơm mầm tình…đơm hoa và kết trái
Thỏa tang bồng, ái nụ thắm nồng trao…”
——-
Cách xa rồi lòng dạ cứ xôn xao
Từng phút giây… chất dày thêm nhung nhớ
Ta nơi này…gửi lời về bên nớ…
Nhắn cùng người! Chờ đợi nhé! Mùa sau…!

HỒ TÂY CHIỀU BUÔNG – Thơ: Thụy Giang

Hoàng tà sắc xế đẹp không
Lăn tăn sóng nước bềnh bồng mây trôi
Gương hồ tia nắng bồi hồi
Trao lời đáy mắt có đôi tâm tình

Liễu hàng vít gió rung rinh
Chợt nghe tiếng mõ thanh bình niệm câu
Di Đà không sắc nhiệm màu
Chuông chùa Trấn Vũ yếm âu nhân hòa

Cõi lòng nhớ những ngân nga
Chiếu Gon gói gọn Ức hòa đề Trai
Nhắc ai Thị Lộ mực mài
Sâm cầm tủi lội sen đài hoàng hôn.

Chiều Hồ Tây
Chiều Hồ Tây (ảnh của Nguyễn Tuấn Hải).

CHIỀU XƯA HỒ TÂY – Thơ: Lâm Thanh Sơn

Lang thang chiều muộn dạo Tây hồ
Con sóng chờ ai sao ngẩn ngơ
Hoàng Yến cuối mùa hoa vẫn thắm
Hoàng hôn nhạt nắng tự bao giờ.

Sâm Cầm không thấy đôi nào nữa
Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ
Từ dạo chia tay em buổi ấy
Đêm nào cũng thức giữa cơn mơ.

Xa xa ai đứng bên đường vắng
Như thể ngày xưa ta đợi chờ
Cũng áo màu xanh em trước mặc
Một thời thiếu nữ thuở ngây thơ.

Cách xa ngày tháng . Xa em mãi
Hết những lời yêu. Hết hẹn hò
Anh chắc chiều nay em chẳng biết
Bài thơ này viết ở Tây hồ….!.

CHIỀU HỒ TÂY – Thơ: Vũ Xuân Hòe

Chiều về nắng ngả chênh chao
Hồ Tây sen tỏa ngạt ngào hương say
Đi bên em tay trong tay
Thoảng nghe hương gió đâu đây tràn về.

Thênh thang gió mát triền đê
Câu thơ ai bỗng gọi về ngàn xưa
Mặt hồ gợn sóng lưa thưa
Con đường xưa ấy anh đưa em về.

Chiều Hồ Tây thật say mê
Tiếng chuông Trấn Quốc vọng về ngân vang
Vẫn còn thoang thoảng mùi nhang
Hòa cùng hoa sữa lênh loang mặt hồ.

Hoàng hôn sóng vỗ nhấp nhô
Từng con sóng nhẹ muốn xô vào lòng
Đi bên em thấy bềnh bồng
Hình như đang ngấm trong lòng men say.

***Xem thêm: Cầu Long Biên với những ký ức, hoài niệm xưa

Chùm thơ Hồ Tây trong đêm lung linh ánh đèn

ĐÊM CẢNH HỒ TÂY – Thơ: Lê Xuân Ngẫu

Hồ Tây đêm cảnh thật nên thơ
Huyền ảo lung linh bởi sương mờ
Lấp lánh sao trời rơi mặt nước
Nơi nơi ánh điện trải đường tơ
Về đây lãng tử lòng lưu luyến
Muốn kết nhân duyên dạ mong chờ
Ước nguyện hương tình luôn khát vọng
Trải lòng xao xuyến dệt vần thơ.

ĐÊM HỒ TÂY – Thơ: Trần Ngọc Lai

Hương ngọc lan đâu đó ẩn trong vườn
Hòa với mùi hương em cài trên tóc.
Búp hoa xinh
như ngà, như ngọc
Như chúng mình đang vào tuổi đôi mươi.
***

Đêm Hồ Tây chỉ còn em và tôi
Và sóng lăn tăn rạng ngời ánh bạc.
Tiếng sâm cầm
thì thầm xáo xác
Có người đêm nay thức đếm sao trời.
***

Hồ Tây yên bình như một chiếc nôi
Gọi gió đong đưa ru Hà Nội ngủ.
Cây mơ màng lá rủ
Nước lặng thầm đứng yên
Chỉ còn những ánh sao đêm
Thức cùng trai gái mơ duyên hẹn hò…

ĐÊM VẮNG HỒ TÂY – Thơ: Nguyễn Xuân Hùng

Đêm lọt thỏm xuống mặt hồ tĩnh lặng
Ánh đèn mờ đang thoi thóp chơi vơi
Nghe lá rụng sắp sang mùa lạnh vắng
Chỉ riêng ta lặn ngụp giữa dòng đời

Lao xao sóng Hồ Tây đêm không ngủ
Giọng côn trùng hòa tấu bản thê lương
Muốn chờ đợi bóng nhân tình năm cũ
Lại bâng khuâng trước ngả rẽ con đường

Ta khờ khạo đếm từng con sóng vỗ
Khúc nhạc buồn rơi rụng chốn hư không
Nghiêng nghiêng bóng trải dài đêm khắc khổ
Vẫn ước mơ vương đọng chút tình nồng

Ta đợi mãi đêm về sương ướt áo
Góc phố buồn chiếc ghế đá bơ vơ
Đài vừa báo đất trời đang sắp bão
Đêm Hồ Tây thơ thẩn tới bao giờ.

Chùm thơ tự sáng tác về Hồ Tây mới nhất

THĂM HỒ TÂY – Thơ: Bich Nguyen

Nơi xa về với Hồ Tây
Không gian rộng mở trời mây ngọt ngào
Mặt hồ sóng sánh dâng trào
Bầy sâm cầm nhỏ bay vào không gian

Đường cong sánh bước bình an
Tâm hồn thư thái hòa tan chuông chùa
Trấn Vũ sương khói bốn mùa
Tây hồ phủ bóng gió lùa sương sa

Điệu chèo tiếng hát reo ca
Tự hào văn hiến thiết tha nồng nàn
Quân cờ ai để trên bàn
Quang Trung thần tốc trận dàn Thăng Long

Xa xa khóm trúc uốn cong
Xếp thành dòng chảy gạn trong mây trời
Cây đa bám rễ ngàn đời
Chứng nhân lịch sử thay lời cha ông

Mặt trời ló rạng đằng đông
Sáng lên rực rỡ non sông tự hào
Hồ Tây sóng vỗ dạt dào
Níu chân lữ khách đi vào trang thơ..

Một góc Hồ Tây
Một góc Hồ Tây.

HỒ TÂY – Thơ: Kim Sơn

Hồ Tây bát ngát mênh mông
Con đường xinh đẹp uốn cong quanh hồ
Đến đây lòng những mộng mơ
Bồng bềnh sóng vỗ xô bờ dịu êm
Mặt hồ xanh thẳm êm đềm
Con thuyền nho nhỏ du trên mặt hồ

Bình minh sóng lượn nhấp nhô
Tôm tôm cá cá hò dô đã từng
Bốn mùa rộn rã tưng bừng
Người đi dạo bước đón mừng hoàng hôn
Mặt trời gác núi tím giòn
Nhuộm hồng góc phố vương trên mặt hồ.

Trăng lên vàng óng như tơ
Con đường uốn lượn tuổi thơ vui vầy
Xa gần đều thích nơi đây
Hẹn hò đôi lứa đắp xây cuộc đời
Hàng cây xanh biếc gọi mời
Vi vui gió hát mây trời à ơi

Hồ Tây sao quá tuyệt vời
Là nơi nổi tiếng bao đời xưa nay
Cuộc sống êm ả hàng ngày
Trong lành mát mẻ nơi đây yên bình
Hồ Tây đẹp nhất quê mình
Thu đô yêu dấu hoà bình ấm no.

KỶ NIỆM HỒ TÂY – Thơ: Nguyễn Công Thỉnh

Xa rồi khắc khoải cảnh Hồ Tây
Cảm nghĩ hồn ta vẫn mộng đầy
Sóng cuộn trào dâng lòng nặng trĩu
Mây trời hạ xuống dạ khơi lây
Em về đã hứa ngày sau gặp
Cách biệt anh càng nhớ ngất ngây
Viễn cảnh hồi xưa xao xuyến lạ
Mà nay thổn thức trái tim này.

Một thoáng Hồ Tây
Một thoáng Hồ Tây (ảnh của Hỏa Sơn).

LỤC BÁT TÂY HỒ – Thơ: Bùi Hiển

(Nhớ và mơ về Hà Nội ngày xưa ấy…)

Thu về…Biêng biếc Tây hồ.
Ru hồn Lãng tử, giấc mơ vô thường.
Gương hồ, khói toả ngàn sương.
Thăng Long ngày ấy, nghê thường khúc ca….

Hồng hồng, Tuyết tuyết đâu xa.
Giai nhân mỹ nữ, thướt tha trên đường.
Đâu đây, thoang thoảng mùi hương.
Của người năm ấy, vấn vương trong lòng…

Người ơi, còn nhớ hay không.
Tiếng chuông Trấn Quốc, bềnh bồng Cổ Ngư.
Trấn Vũ mõ thỉnh kinh thư.
Nhịp chày Yên Thái, như ru tấm tình…

Yên Phụ, cái thủa chúng mình.
Thiên đường cá cảnh, lung linh mơ màng.
Nắng thu Quảng Bá mênh mang.
Thơm lừng ổi thị, chín vàng đâu đây…

Thuỵ Khê, xanh rợp bóng cây.
Leng keng tầu điện, những ngày bé thơ.
Võng Thị, những buổi ban trưa.
Gió lay hàng liễu, lưa thưa buông mành.

Đi đâu, hỡi chị cùng anh.
Có nhớ chợ Bưởi, sập sành chợ phiên.
Tây hồ, xanh thắm nét duyên.
Tràng An thấp thoáng, vẹn nguyên năm nào…

Giật mình, tỉnh giấc chiêm bao.
Sen tàn liễu rủ, đưa vào giấc Thu
Ông lão, tỉnh giấc mộng du.
Già rồi…lãng tử…giã từ…về thôi..!

HỒ TÂY CHIỀU THU – Thơ: Hồ Như

Lên xe phóng một vòng quanh khép kín
Ngắm Tây Hồ đang nín đợi đông sang
Cảnh ven hồ mấy khóm cúc nở vàng
Đang báo hiệu mùa thu đang về cuối

Gió mơn man thoảng nhận hương mát rượi
Lại bồi hồi nhớ những lối mình qua
Sóng lăn tăn mặt nước nắng chói lòa
Như soi bóng đôi ta chiều cuối hạ

Hàng liễu lưa thưa nặng thêm rũ lá
Đàn thiên nga đang hối hả vào bờ
Người và cây như chẳng có duyên cơ
Nên cảnh sắc lặng như tờ u uất

Nghĩ về nhau chẳng sợ gì được mất
Bởi vì yêu nên tình thật lấp đầy
Chiều cuối thu mây tím nhè nhẹ bay
Làm nao lòng để người say cảnh sắc

Đã yêu nhau dù bão giông cũng mặc
Trời đất này chẳng cản tắc được mà
Bởi tình mình đâu phải thứ xa hoa
Nên thu cuối chiều Hồ Tây đọng nhớ.

KẾT
Các bạn vừa xem qua những bài thơ tình viết về HỒ TÂY thật hay và cảm xúc từ nhiều thi hữu. Hãy chia sẻ cảm xúc của bạn khi dạo bước quanh Hồ Tây ở phần bình luận bên dưới nhé!.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận